Chương 26

Chỉ khi Bạc Tiệm rời mắt đi, Mạnh Vãn mới hoàn hồn, cô cúi đầu, tim trong l*иg ngực đập thình thịch.

Mạnh Vãn thầm mắng chính mình một câu, mê trai cũng phải biết chọn người, người này thì tuyệt đối không thể đυ.ng vào, nghĩ lại kết cục của nguyên chủ trong nguyên tác.

Rất nhanh Mạnh Vãn tự mắng mình đến mức tâm trạng bình tĩnh lại, nhìn vào gương mặt như tác phẩm của Nữ Oa của Bạc Tiệm mà không còn cảm xúc gì.

Cuối cùng cũng đã đến công viên trò chơi, có lẽ hôm nay là ngày làm việc, người đến đây cũng không tính là nhiều, nghĩ rằng mình cũng không quá nổi tiếng, Mạnh Vãn quyết định không đeo khẩu trang.

Bạc Tinh Tinh có lẽ đã lên kế hoạch trước, vừa vào cửa đã chạy ngay đến tàu lượn siêu tốc.

Khi cuối cùng họ cũng đến lượt, nhân viên thông báo rằng trẻ cao dưới 1m2 không được phép chơi.

Mà Bạc Tinh Tinh, chỉ cao có 1.05m.

Chỉ có thể nói rằng Bạc Tinh Tinh đã lên kế hoạch nhưng không đầy đủ.

Mạnh Vãn nín cười, dẫn Bạc Tinh Tinh đến nơi cậu bé nên đến.

Vì có quá nhiều hạn chế cho trẻ em, công viên giải trí đã mở riêng một khu vực phù hợp cho trẻ em, sao chép tất cả các trò chơi mà trẻ không thể chơi ở khu vực chính.

Tại đây, Bạc Tinh Tinh có thể chơi tàu lượn siêu tốc, nhưng ngược lại, hai người lớn là Mạnh Vãn và Bạc Tiệm thì không thể.

Hai người bọn họ liền dứt khoát đứng ở phía dưới, chờ Bạc Tinh Tinh, thật ra bọn họ không biết, có người đang nhìn chăm chú vào nơi này từ xa.

Mạnh Vãn đến công viên trò chơi có một phần nguyên nhân là để chơi v ới Bạc Tinh Tinh, nhưng cũng có một phần là bởi vì cô cũng muốn chơi.

Vì vậy, cô đợi Bạc Tinh Tinh chơi hết tất cả các trò trong khu vực trẻ em, sau đó bắt đầu cuộc vui của mình.

Những trò dành cho người lớn cao hơn nhiều so với trẻ em, Bạc Tinh Tinh đứng ngoài hàng rào, nhìn độ cao mà Mạnh Vãn chơi, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

Còn Bạc Tiệm thì không chơi gì cả, chủ động nhận vai trò chăm sóc trẻ em.

Không thể không nói, có Bạc Tiệm nhìn Bạc Tinh Tinh, Mạnh Vãn chơi càng high.

Trạm cuối cùng của họ là vòng đu quay, Bạc Tinh Tinh cũng có thể chơi trò này, Bạc Tiệm cũng vào theo, đây là trò đầu tiên mà Bạc Tiệm chơi ở công viên giải trí này.

Bây giờ là hoàng hôn, bầu trời nhuốm màu đỏ, phủ lên ánh hoàng hôn.

Vòng đu quay dần dần lên cao, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, toàn cảnh công viên giải trí hiện ra trước mắt, ánh nắng cuối ngày rọi lên những tia sáng vàng nhạt phủ khắp mặt đất.

Ngoài ra, ánh sáng và bầu không khí bên trong đu quay này cũng đặc biệt tốt.

Mạnh Vãn giật mình, lấy di động ra đưa cho Bạc Tinh Tinh: "Tinh Tinh, giúp mẹ chụp ảnh đi.”

Bạc Tinh Tinh chưa từng chụp ảnh nhưng cũng không ngại, cầm điện thoại và chụp lia lịa.

Khi Mạnh Vãn tạo dáng xong và nhận lại điện thoại, cô lập tức cạn lời.

Bạc Tinh Tinh có lẽ chỉ cảm nhận được không khí của việc chụp ảnh, hoàn toàn không quan tâm đến việc ảnh chụp ra thế nào.

Ảnh hoặc là hoàn toàn mờ, hoặc là cơ thể và mặt đều bị lệch.

Nhìn ánh mắt mong đợi của Bạc Tinh Tinh, Mạnh Vãn thở dài nhéo nhéo khuôn mặt của Bạc Tinh Tinh, cô đang mong đợi cái gì chứ.

Đang chuẩn bị đặt điện thoại lên thì điện thoại lại bị người khác lấy đi.

Nhìn theo di động, là Bạc Tiệm, anh thản nhiên nói: "Để tôi thử xem.”

Mạnh Vãn có chút ngạc nhiên, nhưng đã có người chủ động thì cô cũng không khách sáo, liền tạo dáng lại.

Không thể phủ nhận, Bạc Tiệm và Bạc Tinh Tinh hoàn toàn không cùng đẳng cấp, những bức ảnh Bạc Tiệm chụp ra ánh sáng và bố cục đều rất tốt, còn có vài tấm đầy không khí.

Biểu cảm kinh ngạc của cô không thể che giấu, Bạc Tinh Tinh không phục cầm điện thoại nhìn, quả thật là kỹ thuật của mình kém hơn ba cậu bé rất nhiều.

Vì thế Bạc Tinh Tinh cầm di động đi tìm Bạc Tiệm: "Ba, dạy con chụp ảnh đi.”