Chương 36

Bên kia lại bắt đầu luyện tập, Lâm Hà vỗ vỗ vai Trần Tắc Lâm: "Dẫn em trai đi chơi một lát đi, mẹ đi luyện tập.”

Trần Tắc Lâm vẫn là hình tượng một người anh trầm ổn, nghe vậy gthì ật gật đầu.

Lâm Hà liền ôm Mạnh Vãn, nói: "Đi thôi ‘Con trai’.”

Mạnh Vãn liền ôm eo Đan Vân: "Được thôi, ‘mẹ’.”.

Bình luận trực tiếp cười nghiêng ngả.

[Ha ha ha, sao lúc trước không ai nói với tôi Mạnh Vãn lại khôi hài như vậy.]

[Như vậy, Lâm Hà chẳng phải có thể làm bà ngoại của Bạc Tinh Tinh, cũng là mẹ của Bạc Tiệm sao ha ha.]

[Không ai hâm mộ Mạnh Vãn sao, tôi rất hâm mộ cô ấy có thể ôm eo nữ thần của tôi.]

[Kỳ thật Mạnh Vãn cũng rất chuyên nghiệp, vừa rồi biểu diễn cũng không than vãn gì.]

[Và khả năng ngôn ngữ của cô ấy cũng khá tốt, với tư cách là người bản xứ ở Hải Nam, tôi thấy phát âm của cô ấy khá chính xác.]

Các mẹ cố gắng chăm chỉ luyện tập, cuối cùng cũng đến tối.

Mạnh Vãn kéo tấm vải ra len lén nhìn "Hoắc" một tiếng: "Nhiều người quá.”

Đan Vân cũng tiến đến bên cạnh cô, nhìn ra ngoài: "Lúc tôi tổ chức concert còn không căng thẳng như thế này."

Dưới sân khấu có rất nhiều người, có thể nói là không còn chỗ ngồi.

Liễu Niệm Niệm dùng giọng vẫn còn trẻ con nói: "Mẹ đừng khẩn trương.”

Đan Vân hôn Liễu Niệm Niệm một cái, trong nháy mắt năng lượng tràn đầy: "Mẹ không còn căng thẳng nữa.”

Mạnh Vãn chế nhạo: "Dì cũng căng thẳng, Niệm Niệm có thể hôn dì một cái không?”

Liễu Niệm Niệm không chút do dự hôn Mạnh Vãn một cái, Mạnh Vãn cười nói: "Cảm ơn Niệm Niệm, hiện tại dì cũng không khẩn trương chút nào.”

Cô bên này chỉ lo hôn Liễu Niệm Niệm, tuyệt không nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Bạc Tinh Tinh ở bên cạnh.

Màn hình bình luận đều đang nhắc tới.

[Mạnh Vãn, cúi đầu xuống! Nhìn xem Bạc Tinh Tinh kìa! Tôi hận bạn quá chậm chạp!]

[Ha ha ha, vì sao buồn cười như vậy chứ.]

[Nhanh lên, tôi ra lệnh, hãy hôn cậu ấy!]

Những lo lắng này tan biến khi các khách mời bước lên sân khấu.

[Ha ha ha, tạo hình này của Mạnh Vãn trông buồn cười quá, cô ấy không nổi giận sao.]

[Tôi biết đây là di sản phi vật thể, rất nghiêm túc, nhưng khi nghĩ đến việc những người này là khách mời biểu diễn thì thật buồn cười tại sao.]

[Thật ra tính cách Mạnh Vãn cũng rất tốt, vì sao trước đây lại bị bôi nhọ thảm như vậy, có phải có hiểu lầm gì không?]

[Lầu trên à, chẳng qua đây là đang diễn trò mà thôi.]

[Người nói là diễn, đây là truyền hình trực tiếp, nếu diễn xuất của Mạnh Vãn tốt như vậy thì trước đây cũng không bị chê là không biết diễn rồi.]

Các khách mời hợp lực, buổi biểu diễn kết thúc viên mãn, tiếng vỗ tay dưới sân khấu vang như sấm dậy.

Mạnh Vãn đứng ở trên sân khấu, phản ứng của khán giả dưới sân khấu đập vào mắt cô, cô không hiểu sao có chút hưng phấn, loại cảm giác được vạn người chú ý này cũng khá thú vị.

Ngày cuối cùng quay tại Hải Nam, họ đến bãi biển.

Hôm nay trời rất đẹp, nước biển có màu xanh nhạt pha chút xanh trong, bầu trời cũng xanh nhạt, điểm thêm những đám mây trắng, nối liền với biển, có cảm giác “thu thủy cộng trường thiên nhất sắc”.

Hôm nay Mạnh Vãn mặc váy dài nhẹ nhàng, đội nón lá, vô tình lại rất hợp với chủ đề bãi biển.

Trưởng thôn xuất hiện đúng lúc, mặc áo ba lỗ trắng, quần ngắn hoa, còn đeo kính mát, trông giống như đi nghỉ mát.

"Các con, các mẹ, đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?"

Bọn nhỏ vui vẻ đáp lại: "Tốt ạ!”

Trưởng thôn cười cười: "Hôm nay là ngày cuối cùng trong chuyến đi Hải Nam của chúng ta, hôm nay không có nhiệm vụ nặng nề, cho mọi người chơi trên bãi biển, được không?”

Những đứa trẻ rất phấn khích, nhưng sự nghi ngờ hiện lên trên khuôn mặt của các bà mẹ.

“Trưởng thôn, sao hôm nay lại tốt bụng như vậy." Mạnh Vãn thử thăm dò nói.

Trưởng thôn cười bí hiểm, vỗ tay, có người mang đến mười cái xô và xẻng: "Các bạn biết đi biển không, có nhiều người rất thích đi biển, hôm nay, các bé và mẹ sẽ tự mình đi biển một lần."