Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 52

« Chương Trước
Lâm Vệ Kiệt và Lữ Nhạc Nguyên vô cùng kinh ngạc.

Tô Hiểu thì không có biểu cảm gì.

Sau đó hai vị giáo sư liên tiếp ra thêm mấy câu, Tô Liên đều đối được.

Lúc này Lâm Vệ Kiệt và Lữ Nhạc Nguyên không còn kinh ngạc nữa mà tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Giáo sư Tịch cũng cười hiền hòa nhìn Tô Liên.

Đến cả người nghiêm túc như Ngu Chung, ánh mắt cũng thể hiện sự tán thưởng.

Ông trực tiếp gập lại quyển vở ghi những câu đối chuẩn bị sẵn, mà ngẫu hứng ra một câu đối.

Hiếm khi gặp được một cô gái trẻ có năng khiếu thơ văn như vậy, là trưởng bối ông cũng không ngại chỉ bảo thêm.

Nhưng…..Tô Liên lại chết lặng.

Những câu đối mà cô ta học, không có câu này.

Tô Liên gãi đầu, nghĩ ra một câu na ná những câu trước đáp lại.

Ngu Chung chau mày, “Ông nói gà bà nói vịt.”

Tô Hiểu bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng, đáp lại câu đối của Ngu Chung một cách hoàn hảo.

Ánh mắt Ngu Chung nhìn cô cũng có sự thay đổi.

Phải biết rằng, câu đối này của ông, trong hiệp hội cũng khó có người có thể đối lại được.

Vì vậy vốn dĩ cũng không mong đợi Tô Liên có thể đối lại được câu hay, ông dự định là mượn cơ hội này để cho cô vài lời chỉ dẫn.

Nhưng không ngờ Tô Liên không chỉ không đối lại được, mà còn nói linh tinh, không hề giống một người biết đối câu đối.

Mà cô gái bên cạnh vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ không chỉ đối lại được, còn đối lại vô cùng hay.

Ngu Chung lại ra thêm vài câu nữa, Tô Hiểu đều đối lại được rất hay.

Cuối cùng, Tô Hiểu cũng ngẫu hứng, ra một câu cho Ngu Chung.

Lúc này, các khách mời và tổ chương trình kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Trước đây cũng không nghe nói Tô Hiểu là một tài nữ mà nhỉ!

Mọi người đều cho rằng cô chỉ là bình hoa đi theo hình tượng thiên kim hào môn mà thôi.

Nếu cô đã có tài năng như vậy, sao còn xây dựng hình tượng thiên kim hào môn, tiên nữ gì đó làm gì vậy?

Công ty quản lý của Tô Hiểu có phải bị ngo không vậy??

Không được rồi, họ phải nhanh chóng tra xem là công ty quản lý nào, sau này còn tránh xa.

Ngu Chung trầm mặc trong giây lát, phát hiện ra vậy mà ông không đối lại được câu này.

Cho dù là đối mặt với cô gái trẻ, ông cũng không ngại ngùng mà khiêm tốn thỉnh giáo: “Ngu mỗ bất tài, không đối được, xin hỏi câu tiếp theo là?”

Tô Hiểu nghĩ một lát rồi đối lại câu mình vừa ra.

Giáo sư Tịch vừa nghe liền vỗ tay: “Hay, hay!”

Ngu Chung ngây người trong giây lát, “Cô gái, cô tên là gì?”

Tô Hiểu đáp tên của mình.

“Cô có muốn tham gia hiệp hội của chúng tôi không?” Khi hỏi câu này, hai mắt của Ngu Chung sáng quắc, mong đợi nhìn Tô Hiểu.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, mọi người cũng không dám tin đây là vị giáo sư nghiêm khắc mặt lạnh lúc nãy.

*

Đối với lời mời của Ngu Chung, Tô Hiểu chỉ đáp rằng sẽ suy nghĩ thêm.

Cô thấy vào hiệp hội cũng khá tốt, thời này cũng không có mấy trò giải trí liên quan đến thời cổ đại, cho dù bây giờ có rất nhiều hoạt động giải trí những cô vẫn khá hoài niệm thời xưa.

Điều duy nhất do dự là sợ vào hiệp hội sẽ bận rộn.

Nhìn đi, hai vị giáo sư này còn phải tham gia cả chương trình thực tế!!

Ở nhà quả thực rất chán nhưng cũng tốt hơn bận tối mặt tối mũi.

Ngu Chung thấy cô do dự, cũng không ép buộc mà cười nhẹ nhàng: “Được, vậy tôi đợi tin tốt của cô.”

Nói với Tô Hiểu xong, ông quay ra liếc Tô Liên đầy ẩn ý, “Còn trẻ, tốt hơn là đừng nên nghĩ đến việc đi đường tắt.”

Giáo sư Tịch ôn tồn lễ độ cũng không che giấu sự ghét bỏ trong ánh mắt mà liếc nhìn Tô Liên.

Cho dù hai vị giáo sư không nói thẳng nhưng mọi người ở đây cũng có thể đoán ra được.

Khi đối những câu đã chuẩn bị trước thì Tô Liên đối lại trôi chảy, khi thầy Ngu Chung ngẫu hứng ra một câu thì cô ta không đối lại được câu nào, rõ ràng là đã xem trước đáp án.

Đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người, Tô Liên mặt mũi đỏ bừng, lúng túng giải thích, “Không phải, không phải như mọi người nghĩ đâu.”

Khi còn trẻ Lâm Vệ Kiệt đã từng bị những người đi cửa sau chiếm mất tài nguyên, vì vậy luôn không có thiện cảm với những người đi cửa sau, vì vậy trực tiếp nói lại Tô Liên, “Không phải như vậy thì là như thế nào? Không phải cô cứ khóc thì cô là người đúng đâu.”

Tô Liên: “Tôi….”
« Chương Trước