Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 55: Cái Bẫy

« Chương Trước
Mỗi ngày ngoài việc phải chứng kiến từng người bị đem ra ngoài ấn thêm phong ấn thì hầu như đãi ngộ đều rất tốt, có một điều kì lạ là duy chỉ mình tôi không bị mang đi phong ấn hay phải chịu bất kì tổn thất nào, điều này càng làm tôi sợ hãi hơn. Tôi không thể phân biệt ngày đêm ở nơi đây chỉ biết rằng cứ một khoảng thời gian chúng tôi sẽ được mang đi tắm trên người có vật dụng gì đều sẽ bị thu lại chính vì vậy mà lọ thuốc của tôi cứ vậy mà bị thu mất. Rút kinh nghiệm những lần sau tôi đều không mang chúng lên người, đồ ăn có vẻ khá hơn ở tầng ba, sau khi ăn xong tôi lén giấu đi một chiếc thìa sắt. Ngày ngày rảnh rỗi khi không nói chuyện với Raywer thì tôi lại đi mài cho chúng nhọn ra một chút phòng hờ sau này.

Những ngày yên bình của tôi hình như sắp kết thúc rồi, hôm nay một tên bước vào nói tôi chuẩn bị lát nữa sẽ đi gặp trưởng ngục. Những người trong phòng cũng cảm thấy tôi có gì đó đặc biệt bèn dò hỏi.

“Này! Cô rốt cuộc có năng lực gì mà lại nhận được ưu đãi như vậy?”

“Tôi cũng chẳng biết nữa nếu mà biết nhất định tôi sẽ tận dụng mà làm loạn nơi này một phen rồi.”

“Ở đây chỉ duy nhất mình cô không phải chịu việc phong ấn, cả chuyện lần trước cô đánh tên pháp sư kia đều không bị sao, lần này còn được báo trước sẽ đi gặp quản ngục nói cô không có gì đặc biệt ai mà tin.”

Thú thật là chính bản thân còn không biết chuyện gì làm sao mà giải thích minh bạch cho bọn họ được chứ, vốn cũng có cái nhìn không mấy thiện cảm với tôi hẳn là tò mò muốn biết tôi là ai để dễ bề lợi dụng dễ dàng đây mà, tôi không thể nghĩ được những người này là đang lo lắng hay quan tâm tôi đâu. Chỉ những việc ngày thường ăn uống thì tranh những phần ngon chừa lại phần dở cho tôi hay đi tắm rửa sẽ đi sớm rồi dùng gần hết chỗ nước,….Vốn thấy thương tình việc bị bắt đến đây còn chịu đau đớn nên tôi chẳng muốn so đo làm gì.

“Tin hay không tôi cần mấy cần quan tâm sao!?”

“Cô…đúng là không biết điều, quan tâm cô mà lại không biết điều như vậy chứ.”

“Vậy thì cảm ơn sự quan tâm của mấy cô vậy.”

Tức giận hai cô gái ấy lùi lại thủ thỉ với nhau điều gì đó, Raywer lo lắng lại gần hỏi han:

“Đừng để ý những người đấy.”

“Tôi cũng không nhỏ mọn vậy đâu.”

Đang nói dở thì cái tên mặt sẹo ngày đầu lôi tôi xuống đây lại xuất hiện trước cánh cửa sắt, hơi nhíu mày khó chịu, lần này lại là cái tên này sẽ dẫn mình đi nữa sao. Cánh cửa mở ra, hắn ta không nhân nhượng mà bước đến chỗ tôi toan nắm lấy tay tôi kéo mạnh đi, nhớ lại lần trước tôi vội né đi gằn giọng:



“Ngươi cứ đi trước, ta sẽ ngoan ngoãn đi sau ta ghét kẻ khác chạm vào người.”

“Còn không biết bản thân bây giờ đang là cái dạng gì mà dám ý kiến à.”

Nói là vậy nhưng rồi hắn ta cũng không lôi kéo thô bạo như lần trước nữa, lần này hắn dẫn tôi đến một căn phòng khác, nơi đây nhìn sạch sẽ và thoáng mát hơn hẳn, không biết bao lâu rồi mới được nhìn ánh sáng nơi đây, tham lam mà tận hưởng. Dừng trước một cánh cửa lớn dát vàng lấp lánh, hắn lại gõ nhẹ vào cửa, bên trong truyền ra tiếng nói cho phép hắn mới đẩy mình tôi vào rồi vội đóng cửa lại.

Nhìn một vòng chỉ thấy là cái tên trưởng ngục đang nhàn nhã ngồi uống trà, thấy tôi hắn ta ung dung đặt tách trà xuống.

“Chúng ta nên nói chuyện thôi chứ nhỉ, cô muốn đứng đấy đến bao giờ nữa đây, ta không có nhiều thời gian đâu.”

Chầm chậm bước lại gần, hắn ta ra hiệu tôi ngồi đối diện.

“Chắc cô đang thắc mắc sao bản thân lại ở đây và tại sao bản thân vẫn còn lành lặn đúng không?”

Tròn mắt nhìn, đúng là những thắc mắc trong lòng tôi như vậy thật vốn nghĩ vào đây sẽ tàn khốc lắm nhưng ngược lại bản thân vậy mà lành lặn và yên ổn một cách kì lạ. Trong người tôi có thứ gì quý giá hay sao, hay có thứ gì mà bọn chúng có thể lợi dụng được.

“Nếu anh đã biết thì nên giải thích rõ ràng đi chứ.”

“Không việc gì phải nôn nóng, cô hẳn không nhớ tôi là ai nhỉ?”

“Đoán không lầm anh là một quý tộc nào đó nhỉ, có thể qua mặt hoàng gia xây dựng một căn cứ lớn như thế này buôn người thì đúng là không phải tầm thường.”

“Haha đúng là thông minh đấy, bảo sao thái tử lại chết mê chết mệt cô.”

Cái tên khốn nạn trước mặt phun ra những lời khiến tôi không khỏi bực bội, nói như thể tôi và thái tử có mối quan hệ mờ ám.



“Chắc cô không biết cả đế quốc đang sôi sục đi tìm cô đâu nhỉ?”

Một tia hi vọng le lói, mọi người hẳn là không bỏ quên tôi rồi, nhất định tôi sẽ không chết mất xác ở nơi này nữa đâu. Nội tâm vui mừng đến phát khóc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vừa trò chuyện vừa quan sát tên này.

“Có lẽ anh muốn lợi dụng tôi việc gì đó nên mới giữ lại đến giờ nhỉ?”

“Nói chuyện với người thông minh đúng là nhàn thật, không phải mất công giải thích cho cô hiểu nữa vào vấn đề chính vậy. Cứ cái đà này nhất định binh lính hoàng gia sẽ sớm tìm đến mà thôi, ta cần cô làm mồi nhử.”

Nhìn sắc mặt bình tĩnh của tên này tôi không giám buông lỏng cảnh giác, nhớ lại trải nghiệm lúc trước không thể coi thường năng lực của hắn ta được.

“Nói rõ ràng hơn đi.”

“Ta sẽ đưa cô đến căn cứ thứ hai, ở đây cô sẽ được cứu thoát mà thôi chỉ cần cô không khai ra nơi đây thì sẽ an toàn.”

Cái yêu cầu đơn giản đến không ngờ, tôi nào ngu ngốc mà tin được lại có một điều kiện hời như vậy nhất định là một cái bẫy. Nghe thì có phần hấp dẫn đấy, nếu đến đó có khi được cứu viện của hoàng gia cứu thoát sau đó tôi sẽ tố cáo hết mọi tội ác và những căn cứ hoạt động của bọn chúng nhưng đời nào có thứ gì đơn giản như vậy được. Thở dài một hơi, tôi chầm chậm nhìn thẳng hắn ta:

“Thôi giở trò đi, anh nghĩ những cái trò cũ rích này qua mắt được tôi sao. Là một kẻ đứng đầu làm gì có chuyện anh tin việc tôi sẽ giữ mồm giữ miệng như vậy chứ, thà vậy anh thủ tiêu tôi luôn không phải nhanh hơn sao, lại không sợ rủi ro.”

“Cô đúng là thú vị thật đấy, việc thủ tiêu thì ta chưa nghĩ đến nhưng cũng là ý kiến không tồi nhỉ?”

“Vậy kết thúc ở đây được rồi đấy, tôi không tin bất kì thỏa thuận nào của anh đâu. Cứ giam tôi đến chết ở đây cũng đươc.”

Nói rồi đứng dậy toan bước ra ngoài nhưng rồi cái cảm giác bị kìm lại chân tay lại một lần nữa bao trọn lấy người tôi. Đứng bất động quay lưng lại với hắn ta nên tôi không thể quan sát được biểu cảm của hắn.

“Cô cũng thấy đấy, việc gϊếŧ cô thì đơn giản như trở bàn tay mà thôi nhưng ta sẽ giữ cô lại nhất định sẽ có lúc dùng đến. Vì cô không chấp nhận thỏa thuận nên ta cũng chẳng ép cô nữa, chỉ là…nên biết điều một chút nếu không đừng trách ta tàn nhẫn.”-tôi không biết rằng nếu ngày ấy mà ngu ngốc bị lừa thì hẳn tôi sẽ bị hắn ấn lên người lời nguyền chỉ cần phản bội hay hé răng nửa lời sẽ bị chết một cách đau đớn và đáng sợ.
« Chương Trước