Chương 9: Dạo Phố

Hôm nay có một buổi họp từ hoàng gia, bản thân là một trong tứ vị đại công tước, làm sao có thể thiếu được, vừa bước vào cửa ngài ấy đã thấy một dáng người nho nhỏ ngồi đó.

Thấy đại công tước về, tôi vội buông quyển sách đang đọc dở xuống, nhanh chóng đứng dậy chạy lại tới gần ngài ấy cất tiếng hỏi han mang theo chút vui mừng:

-Người đã về rồi! Con có làm chút đồ ăn nhẹ mang qua cho người từ sớm, nhưng giờ chắc không ăn được nữa rồi!

Nhìn đứa nhỏ này ngày một trưởng thành đã thay đổi đi nhiều hiểu chuyện hơn hẳn, bất giác trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc đây chính là cái gọi là tình thân sao?

-Nếu đã đợi ta tới muộn như vậy, dùng bữa tối đi rồi về.

Tôi mừng như mở cờ trong lòng, làm sao có thể từ chối được chứ nhanh chóng gật đầu rồi cùng ngài ấy tiến vào phòng ăn.

Nhìn dáng vẻ có phần mệt mỏi của ông ấy, tôi cũng đoán được ngày hôm nay nhất định là rất mệt mỏi tôi tỏ vẻ lo lắng mà quan tâm:

-Hôm nay người mệt mỏi lắm sao? Hay chút dùng bữa xong để con pha cho người một ly trà gừng nóng sẽ giúp giải tỏa căng thẳng đi nhiều đó ạ.

Nghe tôi nói vậy, ngoài mặt vẫn là vẻ cứng rắn, nhưng với con mắt tinh tường của tôi làm sao mà lại không nhìn ra được sự vui vẻ của ông, ông gật đầu coi như là đồng ý. Cứ như vậy sau khi dùng bữa xong, tôi nhanh chân chạy xuống nhà bếp nấu một ít trà mang lên cho ông.

Nhìn ông ấy vừa uống được một miếng trà lại bắt đầu vùi mình vào công việc, tôi thầm khâm phục rốt cục một ngày của ông sẽ nghỉ ngơi vào lúc nào nhỉ? Bất cứ khi nào tôi gặp ông cũng chỉ thấy ông ấy đang làm việc. Thế mà trong những cuốn tiểu thuyết luôn miêu tả mấy vị công tước như này một ngày luôn chỉ quanh quẩn bên nữ chính, đúng là hiện thực chẳng thể như tiểu thuyết mà.

Nhận thấy được cái nhìn chăm chăm của tôi, ông buông bút xuống:

-Mặt ta dính gì sao, con đã ngồi nhìn ta được một lúc khá lâu rồi thì phải?

Nhận thấy bản thân hơi quá, nhưng để lấy lòng ông tôi cũng chả tiếc mấy lời khen:

-Chỉ là giờ con mới nhận ra cha của con thật sự rất đẹp.

Nghe những lời nịnh hót của tôi bất giác ông bật cười. Đây là lần đầu tiên tôi thấy được nụ cười của ông, thật đẹp và ấm áp làm sao…Chợt giật mình nhớ tới mục đích chính tới đây:

-Thưa cha, con có thứ này cho người xem! Vừa nói xong tôi tiến tới bàn làm việc của ông, nhìn đống giấy tờ cần phải xử lý tôi cũng bất giác thấy đau đầu. Lấy tấm bản đồ ra tôi đưa ông xem, nhìn tấm bản đồ có phần cũ ông quan sát một lượt. Tôi chỉ vào phần mình đã quanh tròn từ trước cất tiếng giải thích:

-Người thấy nơi đây chứ, con đã đánh dấu sẵn rồi!

Vừa nhìn theo hướng tôi nói ông thấy một vùng đất nhỏ, vẫn chưa hiểu ý tôi ông hỏi:

-Đây có lẽ là một vùng đất lâu đời rồi, nhưng hiện tại đã biến mất rồi thì phải. Con có thể tìm được tấm bản đồ cũ này cũng thực hay.



Tất nhiên phải hay rồi, có biết tôi đã mất cả nửa tháng để đi tìm không, lại còn phải đổ máu một trận mới có được. Để tránh dài dòng tôi nói thẳng:

-Người thấy đó, nơi đây chính là một mỏ quặng lớn, con đã xem qua rồi nếu như cha có hứng thú thì hãy cho người tới đây khai thác, nhất định sẽ thu được một nguồn lợi đáng kể đấy.

Nghe tôi nói xong, ông có phần ngạc nhiên mà nhìn tôi:

-Con chắc chứ?

Tôi gật đầu chắc nịnh, thầm nghĩ người có giàu thêm nhất định không được quên người con này nhé!

Ông cũng nửa tin nửa ngờ gật đầu với tôi, cất giọng nói:

-Ngày mai ta sẽ cho người qua xem xét trước!

Cảm thấy đã đạt được mục đích, tôi lấy cớ nhanh chóng rút lui:

-Cũng trễ rồi, con xin phép về nghỉ ngơi!

Thấy ông khẽ gật đầu, tôi cũng nhanh chân trở về…Nhìn bóng dáng tôi đã khuất dần, ông cầm tấm bản đồ lên nghĩ một chút gì đó, sau đó quay lại tiếp tục xử lý giấy tờ.

Tôi ngủ một giấc thật sâu tới tận trưa muộn mới dậy…Nhìn lại lịch trình của bản thân, ngày mai chính là ngày dự buổi tiệc trà kia, gọi Daisy vào:

-Daisy em cùng ta chuẩn bị ra ngoài, chúng ta phải chuẩn bị chu đáo cho buổi tiệc ngày mai chứ nhỉ!?

Daisy hăng hái gật đầu chuẩn bị mọi thứ. Hôm nay là lần đầu tiên tôi chính thức ra ngoài dạo phố, bình thường toàn đi vào ban đêm, ban ngày chắc hẳn sẽ nhộn nhịp lắm đây. Mang một tâm trạng hào hứng, sau khi tắm rửa xong tôi tự mình lựa một bộ đồ thoải mái cho bản thân. Ngày nào cũng phải mặc những bộ váy nặng nề, sặc sỡ làm tôi như muốn nghẹt thở, lựa cho mình một bộ đồ có quần cùng chiếc giày màu đen cao tới đầu gối, vì đồ của Steria hầu như không có cái nào là không có màu sắc sặc sỡ. Bộ đồ này có áo màu đỏ đô cùng chiếc quần màu đen trông vẫn đỡ hơn những chiếc váy kia, tôi cột mái tóc đen dài bồng bềnh lên bằng chiếc dây cột tóc màu hồng nhạt. Trong gương hiện lên dáng người xinh đẹp, vừa mạnh mẽ mà vừa quyến rũ, trông vóc dáng khỏe khoắn hơn trước rất nhiều không còn một bộ yếu ớt như trước, đôi mày sắc xảo làm nổi bật đôi mắt hạnh có màu tím đặc trưng của nhà Robert.

Những người của thế giới này phải nói rằng họ có màu mắt cùng màu tóc thật đẹp và đa dạng màu sắc, lúc đọc truyện tôi còn nghĩ chỉ có mấy nhân vật hoạt hình mới có nhiều màu sắc như vậy, đúng là chỉ có trải nghiệm mới biết được.

Nhìn dáng vẻ trong gương tôi tự hài lòng, nhất định hôm nay phải mua thêm những bộ đồ như này. Có thể nhiều tiểu thư trong thế giới này họ sợ phải nghe những lời bàn tán về việc không mặc váy, nhưng tiếc thay tôi thuộc kiểu người không quan tâm đến mấy lời bàn luận của người khác, làm những gì bản thân thấy thoải mái là được, những lời góp ý đúng tôi nhất định sẽ tiếp nhận, còn để nghe và để tâm những điều người khác nói xấu về mình, tôi thà bỏ ngoài tai.

Daisy bước vào thấy tôi không còn mặc những chiếc váy ngọt ngào như ngày thường mà thay vào đó là một thân trang phục gọn gàng trông thật khí phách không thua kém những vị công tử ngoài kia. Nhìn tiểu thư hôm nay trông thật đẹp trai làm sao… Tôi quay lại thấy dáng vẻ si mê nghệch ra của Daisy tôi cũng thầm tự hào một phen, ít nhất phải vậy chứ hài lòng kéo Daisy đi ra ngoài.

Ngồi trong xe ngựa tôi nghe sự ồn ào và tấp nập vốn có của thủ đô, mong là hôm nay sẽ không gặp chuyện gì, vì chuyến đi lần trước xảy ra chuyện nên giờ mỗi khi ra ngoài tôi đều có cảm giác bất an. Cứ thế đi được nửa ngày, tôi cùng Daisy lựa được rất nhiều đồ, nhìn số trang sức ở nhà tôi cảm thấy mình dùng cả đời có khi không hết nên quyết định sẽ chỉ mua trang phục, tôi cũng lựa cho Daisy một vài bộ dù gì cô bé cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Chưa biết tương lai thế nào tạm thời cô bé là quan tâm tới mình là thật lòng với những người giúp đỡ mình tôi nhất định sẽ không để họ chịu thiệt thòi.

Mải mua sắm tới gần tối, chúng tôi mới quay về thật may mắn vì ngày hôm nay không xảy ra bất cứ chuyện gì có lẽ bản thân đã quá nhạy cảm rồi vậy mà cứ lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì chứ! Nhưng tôi đâu thể ngờ rằng bản thân có mấy người đang theo dõi từng hành động của tôi.



Vừa đặt chân vào nhà đã thấy anh trai tôi ngồi ung dung uống trà. Dạo này hình như anh ấy rất siêng ghé chỗ tôi thì phải.

Thấy tôi anh hơi ngước lên nhìn:

-Em đã trở về rồi!?

Khẽ gật đầu chào lại anh, tôi ngồi xuống đối diện anh tỏ vẻ mệt mỏi.

-Sao vậy? Đi mua sắm mà mệt mỏi vậy sao, mà sao không mặc váy, em còn đi đâu nữa sao?

Tôi nhấp một miếng trà, rồi đáp lời anh:

-Đi mua sắm thật sự rất mệt, chắc lần sau em sẽ để Daisy đi thôi. Còn về việc mặc váy, em cảm thấy phong cách như này hợp với mình hơn.

Anh bất giác bật cười, em gái anh thật sự đã trưởng thành rồi nhìn con bé bây giờ thật mạnh mẽ, nhìn không giống dáng vẻ của một vị tiểu thư mới 15 tuổi. Nhất là hôm nay sau khi nghe cha nói, con bé quả thật có tài năng. Đi kiểm tra chưa được nửa ngày, cha đã gọi anh tới cùng ông đến vùng đất đó quả thật đúng là một tài nguyên lớn, anh cũng cảm thấy ngạc nhiên làm sao con bé biết được chứ.

Thấy anh có vẻ đang suy nghĩ gì đó, tôi cất tiếng hỏi:

-Có chuyện gì sao? Chúng ta đã giao kèo là chuyện gì cũng phải nói với nhau rồi mà.

Thấy tôi mở lời anh cũng không ngại mà nói:

-Ừm… Ta đã nghe chuyện của em và cha, ông thật sự khá bất ngờ về em đấy!

Nghe được điều ấy tôi cũng nhanh lấy lại được tinh thần, vậy là ông ấy đã tin tưởng mình hơn. Tôi còn lo lắng ông sẽ không tin mà bỏ tấm bản đồ đi ấy chứ, thật không ngờ mà…

Cái điệu bộ vui vẻ của tôi hiện rõ ra, anh nói thêm:

-Cha và ta sáng sớm hôm nay đã tới đó, quả đúng là một nguồn lợi khổng lồ. Nhưng ta vẫn thắc mắc, làm sao em biết được nơi đó?

Thấy anh hỏi tôi cũng lúng túng, chả nhẽ nói em đọc tiểu thuyết rồi nên biết chứ sao hay là nằm mơ? Cái nào cũng không ổn!

-À…ừm cũng không có gì đặc biệt, bí mật nhé! Vừa cười vừa né ánh nhìn của anh, thật sự tôi chả nghĩ được cái lý do nào cho hợp lý được cả, đã không bịa được lời nói dối nào hợp lý thì tránh nói cho đỡ lộ.

Thấy dáng vẻ tôi có phần né tránh, anh cũng không ép hỏi nữa:

-Cha nói lát nữa chúng ta đến dùng bữa với ông ấy.