Chương 2

Chát!

“Mẹ kiếp, con khốn nạn này, tao bảo thế nào hả, tao bảo cái gì cũng cần phải có thời gian, mày biết tao sống nhờ nhà vợ mà, tao bảo đợi một thời gian nữa, khi nào tao có được mọi thứ tao sẽ ly hôn mụ ta rồi đến bên mày, bây giờ mày lại định dùng đứa con này để ăn vạ tao sao?”

Người phụ nữ bị tát vào mặt không quan tâm đến cảm giác nóng rát bên má, chỉ cố gắng gượng bò dậy ôm lấy chân hắn.

“Anh à, anh à, em xin lỗi, em xin lỗi, em sẽ cố gắng sinh đứa trẻ này ra trong im lặng, em xin anh, sẽ không nói với ai chuyện này cả.”

Hắn nhìn cô khóc lóc, cảm giác đau lòng lại trào dâng, hắn yêu cô gái này, rất yêu là đằng khác, lý do trước đây họ không thể đến với nhau là vì lúc đó hắn không đủ sức lo cho cô, phải đi bám chân một người đàn bà hơn mình gần 10 tuổi để có thể có được vị trí như bây giờ. Còn cô gái đó, cũng vì bị gia đình ép buộc mà phải cưới 1 người đàn ông khác đến một vùng thị trấn khác sinh sống không để lại bất cứ một thông tin nào cho hắn, nhưng đúng là cuộc đời này, duyên phận luôn là một thứ rất kỳ diệu, họ gặp lại nhau, lúc đó cô đã là một goá phụ, người chồng vũ phu lại tham lam của cô đã bị người ta lừa bán sang nước ngoài làm “vật cung cấp sản phẩm” cho một tổ chức buôn nội tạng trái phép.

Họ trải qua những ngày tháng hạnh phúc, dù cô đã có một đứa con trai riêng, nhưng tình yêu của anh dành cho cô vẫn mãi không thay đổi.

Hắn khom người xuống, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, khẽ ôm lấy cô, giọng khàn đặc run run nói: “Anh cũng muốn, muốn cùng em có một đứa con của hai chúng ta, nhưng mà… con đến không đúng lúc rồi, Tử Kỳ à, anh xin lỗi, nhưng mà… Phá bỏ đứa trẻ này đi được không…”

Cô nghe hắn nói những lời này, mắt lập tức mở to, nước mắt còn rơi nhiều hơn trước, đầy mạnh hắn ra, nhìn hắn bằng một ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.

“Anh… Anh bảo tôi bỏ con sao?”

Cô vừa lui ra, ánh mắt đáng sợ nhìn người đàn ông đó.

“Tại sao… Tại sao lại phải bỏ con? Anh bị điên à?!”

Cô đứng dậy, hắn phía bên kia cũng đứng dậy theo, cô lùi một bước, hắn tiến một bước, ánh mắt hắn lúc này không còn vẻ hiền lành như người đàn ông mà cô đã từng biết, mà là ánh mắt của một kẻ khốn nạn không có tình người, vừa bước về phía cô, hắn vừa nói