Chương 41

Người đàn ông dáng cao gầy, có làn da tái nhợt bị Chử Hiệt lôi ra từ trong màn sương đen. Thoạt nhìn trông người này còn rất trẻ, tóc quăn, vóc dáng cũng rất tuấn tú, nhưng khí chất âm trầm, đôi mắt đen kịt, lúc nhìn người ta khiến người ta có cảm giác tà ác, gây cho người ta thấy khó chịu. Đây là một Ma tộc cao cấp.

Trong nháy mắt Alger và Luda đã xác định xong thân phận của người này.

Hai người dùng ánh mắt qủy dị nhìn Ma tộc cao cấp bị giật ra từ trong đám sương đen ngã vật xuống mặt đất, sau đó lại dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về người đàn ông tay không giật Ma tộc cao cấp ẩn trong đám sương đen ra, cả người chật vật.

Hóa ra họ vẫn coi nhẹ thực lực của Chử Hiệt, rốt cuộc họ còn chưa bao giờ biết, có người có thể tay không mà giật được loại Ma tộc cao cấp ẩn trong lĩnh vực sương đen đến nhân gian.

Đột nhiên Luda tỉnh táo lại, có phải mình trả thù lao cho Chử Hiệt quá thấp không nhỉ?

So với hai kẻ cha xứ Giáo Đình và quỷ hút máu suýt ngơ ra kia thì Ma tộc cao cấp kia càng như nằm mơ hơn, không tin nổi bản thân mình thế mà bị người ta giật từ trong hang ổ ra – với Ma tộc mà nói, sương đen là lĩnh vực, là sào huyệt. Nhưng hiện giờ, hiện thực ở ngay trước mặt, khiến anh ta chẳng cách nào chấp nhận cho nổi.

“Anh là ai…” Anh ta âm trầm hỏi.

Nhưng chưa đợi cho anh ta có cơ hội hỏi cho rõ, người đàn ông giật anh ta ra từ trong sương đen đã đá một đá qua.

Trong nháy mắt Ma tộc cao cấp muốn trốn cũng không trốn nổi, bị đá bay ra xa, cả người bay ngang đi, đập mạnh lên thân cây, cây to làm gẫy chân của người đàn ông kia.

Alger và Luda theo bản năng cách xa Chử Hiệt chút, cẩn thận nhìn sắc mặt anh.

Tuy trên mặt anh lạnh tanh, nhưng một người một quỷ hút máu cảm thấy hiện giờ anh rất tức giận.

Tiếp đó, hành động của Chử Hiệt đã chứng minh đúng suy nghĩ của họ. Sau khi Ma tộc cao cấp bị đá bay đi, còn chưa kịp phản ứng, thân thể đột nhiên căng thẳng, lại bị giật trở lại, sau đó lại bị đá bay đi lần nữa, tiếp đó lại bị giật về, rồi lại bị đá bay đi…

Người trên không trung cứ bị đá bay đi bay lại, không chỉ bị đá hộc máu và gẫy xương cốt, mà muốn trốn cũng không nổi.

Ma tộc cao cấp bị dày vò khốn khổ, chính anh ta cũng không thấy mình quá thảm, không nhìn thấy đối phương làm cách nào mà đá anh ta như đá diều, song Alger thờ ơ và Luda thì nhìn rất rõ.

Chử Hiệt thế mà lấy luôn sương đen ra thành dây thừng trói Ma tộc cao cấp kia lại. Rõ ràng sương đen và Ma tộc là hai thứ cộng sinh, lúc này lại bị người đàn ông chộp trong tay biến thành dây thừng trói lại, nhìn đáng thương mà chẳng có chút tia phản kháng nào.

Còn có Đoàn sương đen cách đó không xa bị kí©h thí©ɧ.

Sương đen đó vốn nghĩ cách cứu chủ, nào ngờ sau khi chủ nhân bị ngược thảm khốc, trong nháy mắt héo rũ, cuộn tròn một bên, nhìn chủ nhân cực kỳ đáng thương, phát ra giọng nức nở, cứ như cũng đau theo chủ nhân vậy.

“Đây là cái gì thế?” Luda chỉ thẳng vào sương đen hỏi,

Alger trầm mặc, nói không chắc lắm, “Hẳn là sủng vật của Ma tộc cao cấp, Shyia có nuôi một con, nhưng tôi chưa từng thấy bao giờ”

Họ vừa nói xong, thì thấy đám sương đen kia đột nhiên bị kích động hẳn lên, dần co rút lại, cuối cùng biến mất, xuất hiện một loại sinh vật tròn vo cao bằng nửa người, bụ bẫm, lông xù, là loại sinh vật tuyệt đối không có trong xã hội loài người.

Không cần nói cũng biết, chắc chắn đây là sủng vật của Ma tộc cao cấp rồi.

Con vật đó nhút nhát sợ sệt nhảy tới bên cạnh chủ nhân bị ngược, vừa nhảy vừa phát ra giọng nức nở, lúc cách Chử Hiệt chừng mười mét thì dừng lại, có vẻ rất sợ anh.

Mãi cho đến khi Ma tộc cao cấp kia khó thở, Chử Hiệt mới dừng lại.

Ma tộc cao cấp mềm oặt người nằm phơi trên cỏ, đám cây cỏ chung quanh bị anh ta đâm bẹp gẫy, trong rừng cây chiều tối trông tả tơi, ai ai nhìn thấy cảnh đó cũng không kìm được mà đồng tình.

Luda là nhân viên thần chức đối lập với sinh vật hắc ám, lúc này cũng hơi đồng tình với loại Ma tộc cao cấp này.

Sau khi Chử Hiệt dừng tay, cũng không gϊếŧ chết Ma tộc cao cấp này, mà mặt lạnh tanh nhìn anh ta từ trên cao xuống.

“Đồ Nhĩ Tư, là anh à?”

Một giọng nói vang lên phá vỡ yên tĩnh trong rừng.

Luda và Alger cùng quay đầu nhìn lại, thấy ma nữ Shyia Keynes không rõ đã vào đây từ bao giờ, kinh ngạc nhìn Ma tộc cao cấp trên mặt đất.

“Sao cô lại tới đây? Cô biết Ma tộc này à?” Luda hỏi, cẩn thận nhìn cái kẻ bị ngược xong, rồi nhìn người đàn ông đứng đó, dưới ánh sáng mờ tối thấy không rõ thần sắc của anh ta.

“Tôi cảm giác được ma khí bùng lên ở chỗ này nên tới đây xem thế nào”

Shyia nói xong, đi tới chỗ họ, nhìn lên Chử Hiệt rồi nhìn Ma tộc cao cấp dưới đất, trong lòng nghi hoặc, không cách nào đoán nổi tình hình ra sao. Vì sao Đồ Nhĩ Tư lại xuất hiện ở đây, rồi lại còn bị ngược thảm đến vậy nữa?

“Ô…”

Một giọng nức nở nho nhỏ vang lên, Shyia nhìn về phía sinh vật tròn gần như dung nhập một thể với hắc ám, mấp máy miệng nói, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả Đồ Nhĩ Tư, anh lại chọc tới vị đại nhân này sao?”

Ma tộc Đồ Nhĩ Tư cao cấp trên mặt đất nôn ra máu, không trả lời nổi.

Nhưng sủng vật nhỏ của anh ta thì cẩn thận nhảy tới cạnh, thân thể trào ra chút sương đen bọc lấy anh ta, rồi lại cẩn thận nhìn Chử Hiệt, cứ lo anh lại đột nhiên muốn ngược chủ nhân của nó nữa.

Thấy Đồ Nhĩ Tư chẳng cách nào nói chuyện nổi, Chử Hiệt biểu hiện thực lực khiến cô ta sợ, Shyia đành xin Luda và Alger giúp, rồi nhanh chóng hiểu rõ tình hình từ họ.

Shyia hít hà một hơi, thân là một thành viên trong Ma tộc cao cấp, Shyia hiểu rõ ưu thế của Ma tộc bọn họ hơn ai hết. Nhưng Chử Hiệt không lợi dụng bất cứ thủ đoạn nào, thế mà tìm ra được nơi ẩn nấp của Đồ Nhĩ Tư, thậm chí tay không còn lôi anh ta từ nơi đó ra, lại ngược anh ta thành vậy, không có sức phản kháng…

Vị này rốt cuộc là thần thánh phương nào thế? Thiên Sư Đông Phương có thực lực và thủ đoạn lợi hại vậy sao?

Tuy trong lòng hoài nghi, nhưng Shyia không hỏi, mà hỏi cẩn thận, “Chử tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy ạ? Là Đồ Nhĩ Tư gây ra chuyện gì sao?”

Mặc Chử Hiệt lạnh tanh nhìn Ma tộc cao cấp trên mặt đất, cuối cùng bật nói ra, “Anh ta hủy hoại quà của ta”

“Quà gì ạ?” Shyia kinh ngạc hỏi.

Alger và Luda cũng nghi hoặc khó hiểu.

Chử Hiệt không nói, mà nhìn Ma tộc cao cấp trên mặt đất.

Shyia biết tính anh, ngày thường với ai cũng hờ hững, có thể khiến anh có phản ứng quả thật so thượng đế xuống trần gian còn khó. Vị này cũng không thấy tức giận, chưa thấy anh rời đi, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Đồ Nhĩ Tư chằm chằm, biết chắc còn đoạn sau, nên chọn hỏi thẳng.

Đối tượng hỏi dĩ nhiên là Đồ Nhĩ Tư rồi.

Shyia đi tới, dùng chân đá đá Ma tộc trên mặt đất, nói, “Đồ Nhĩ Tư, vẫn mở miệng nói chuyện được chứ? Nếu nói được thì bảo chi một tiếng đi”

Đồ Nhĩ Tư, “…..Chi”

Mọi người, “……”

Tuy không khí hiện giờ có vẻ quỷ dị, nhưng nhóm Shyia dành cố nhịn cười, không dám cười phì ra, vì ở đây vẫn còn có sát tinh có thể ngược Ma tộc cao cấp nữa kìa.

“Đồ Nhĩ Tư, anh gan to nhỉ, cũng dám hủy quà của tiên sinh Chử Hiệt” Shyia nói đầy hiên ngang khí phách, ra vẻ đại nghĩa hy sinh thân mình.

“Tôi không có…” Đồ Nhĩ Tư nghẹn ngào mở miệng, kêu oan cho mình.

“Thật không có hả? Anh nghĩ lại coi hôm nay anh đã làm cái gì hả?” Shyia dùng ánh mắt nhắc anh ta, bảo anh ta đừng có cứng mồm, nếu không hôm nay anh ta sẽ biến thành ma đó. (Ý là chết)

Đồ Nhĩ Tư ngẫm nghĩ, bảo, “Hôm nay tôi liên tục tìm trong mấy phòng ở lâu đài, tìm …..Bud tham ăn, chắc là ăn vụng lúc tôi không để ý”

Hôm nay anh ta di chuyển quá nhiều phòng, đâu biết quà gì đâu chứ?

“Bud ư?” Shyia nhìn quả cầu đang dùng ma khí trị liệu cho Đồ Nhĩ Tư, đây là loại ma sủng cấp thấp, có ít Ma tộc cao cấp muốn nuôi bên cạnh, thỉnh thoảng lúc bị thương, ma sủng dùng ma khí trên người trị liệu cho chủ, để chủ nhân không đến mức chết đột ngột.

Quả cầu ô một tiếng, vẻ mặt vô tội nhìn Shyia. Shyia cũng mặc kệ là ai hủy quà của Chử Hiệt, chỉ cần xác nhận chuyện này là xong, nói nghiêm khắc, “Đồ Nhĩ Tư, anh phải biết mình sai mà chịu trách nhiệm, lập tức bồi thường quà và tổn thất cho tiên sinh Chử Hiệt ngay. Còn nữa, vì sao anh lại ở chỗ này? Chẳng lẽ những yểm ma trên lầu bốn có liên quan đến anh hả?”

Nghe thấy câu cuối Shyia chất vấn, thần sắc Luda và Alger trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Trong thời gian này họ lo lắng yểm ma trên lầu bốn sắp chết, trong lòng đã có oán hận, Luda căn cứ vào trách nhiệm nhân viên thần chức, không thể không ra tay. Còn Alger cũng bởi liên quan đến quỷ hút máu, cũng đành nhúng tay vào, lại còn phải làm không công nữa, trong lòng tích tức giận từ lâu.

Ánh mắt Đồ Nhĩ Tư lập lòe, nói, “Tôi không nói đâu”

Shyia lùi lại sau một bước, cười tủm tỉm bảo, “Một khi đã vậy, được thôi, Chử tiên sinh, anh ta giao cho anh đấy”

Sắc mặt Đồ Nhĩ Tư thay đổi, sợ hãi nhìn Chử Hiệt, mặt sưng đầy máu, trắng, đỏ đan xen, thực sự trông rất đáng thương. Nhưng loài người và quỷ ở đây đều là kẻ nhẫn tâm, chẳng ai thương xót anh ta cả.

Chử Hiệt nhìn sắc trời, lại thấy thời gian đã khuya, nói ngay, “Bồi thường”

Đồ Nhĩ Tư đáp ngay, “Tôi xin bồi, muốn nhiều hay ít, xin ngài cứ nói ạ”

“Quà, một ít đồ ăn, phải bồi hết”

Đỗ Nhĩ Tư lê tấm thân tàn đứng lên, không thở nổi đáp, “Mười vạn tiền vàng đủ chưa ạ? Không đủ thì một trăm vạn tiền vàng được không?”

Chử Hiệt nhìn anh ta thâm trầm, đột nhiên phát hiện ra có vẻ Ma tộc rất có tiền, cũng chỉ có mình anh là nghèo thôi sao?

Đồ Nhĩ Tư bị anh nhìn mà tim đập loạn, cho là vị đại nhân này không hài lòng, khẽ cắn môi định lấy ra toàn bộ gia tài của mình để mua mạng, chợt nghe thấy anh bảo, “Anh có số di động không?”

“Có có” Đồ Nhĩ Tư càng tích cực hơn, “Ngài muốn tôi chuyển khoản cho ngài sao? Có thể chuyển bất cứ lúc nào ạ”

“Số?” Chử Hiệt mất kiên nhẫn nói.

Đồ Nhĩ Tư nhanh chóng khai báo ra dãy số. Chử Hiệt vừa lòng gật đầu nói, “Tối nay ta gửi tin nhắn cho anh”

Đồ Nhĩ Tư càng gật đầu vui vẻ, gương mặt âm trầm tà ác tự dưng nổi lên nụ cười cảm động rớt nước mắt, thoạt nhìn cực kỳ quái dị. Tiếc là đại ma đầu Chử chẳng có gu thẩm mỹ nên không cảm giác được, thấy thời gian đã muộn, liền xoay người rời đi.

Cứ thế mà đi ư?

Trong nháy mắt, người quỷ ở đây đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Chử tiên sinh rời đi, phát hiện ra chuyện không như họ nghĩ. Vị Chử tiên sinh này tức giận chạy tới ngược cho Đồ Nhĩ Tư một trận, chẳng lẽ không phải anh ấy trừ ma vệ đạo sao

Mãi cho đến khi Chử Hiệt biến mất ở cuối rừng, cả đám mới hồi hồn lại.

Đột nhiên Luda nói âm trầm, “Tôi cảm thấy trả thù lao hơi thấp. Alger, anh bảo nếu tôi chi nhiều tiền hơn chút, anh ấy có thể gϊếŧ Ma tộc này không?”

Đồ Nhĩ Tư khinh miệt liếc anh ta một cái, ôm ngực bò dậy, lại nôn ra máu lần nữa.

Luda cười lạnh, lấy trong túi ra một thứ, đồ vật đó trong nháy mắt biến thành một chiếc cung nỏ tinh xảo, mũi tên chỉ vào gã, nói đầy ôn hòa, “Tuy rằng hiện giờ tôi không cách nào gϊếŧ anh được, nhưng vẫn có thể gây chút vết thương không khép lại được cho anh đó”

Sắc mặt Đồ Nhĩ Tư thay đổi, khá kiêng kỵ với Thánh Khí của Giáo Đình, linh quang chợt lóe, chạy vội nói, “Vị đại nhân đó đang đợi tôi bồi thường đó, nếu anh dám gϊếŧ tôi, không sợ ngài ấy tìm anh sao?”

“Không sao, tôi sẽ giúp anh thường tốt là được” Luda vẫn cười đầy ôn hòa như cũ.

Mặt Đồ Nhĩ Tư méo mó tái nhợt. Shyia nói đúng lúc, “Đồ Nhĩ Tư, nói đi, anh đến lâu đài làm gì, yểm ma lầu bốn có liên quan gì tới anh? Có phải anh sai ma vật cấp thấp tới bắt những nhân loại đến cho yểm ma lầu bốn không?”

“Tôi không sai khiến” Đồ Nhĩ Tư phủ nhận.

Shyia biết rõ anh ta là một kẻ giảo hoạt, cười bảo, “Anh không sai khiến, nhưng việc này vẫn không rõ đâu”

Đồ Nhĩ Tư im bặt không nói, coi như cam chịu lời cô.