Chương 4

(4)

Tôi lái xe định dẫn Bạch Diên đi mua hai bộ quần áo, hôm đó thấy cậu ấy mặc chiếc quần jean đã phai màu. Nghĩ thế nào trong lòng cũng không chịu nổi.

Nhìn cậu nhóc cười dịu dàng bên cạnh, tôi cảm thấy cậu ấy xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất.

Có lẽ kết cục trong sách của cậu ấy quá bi thảm nên tôi thương tiếc, hoặc cũng có lẽ cậu ấy là cái kết mà tôi muốn hướng đến. Nói tóm lại là đã động lòng, nên từ lơ đãng trở nên vô cùng hăng hái.

Tôi một mình bên này vui vẻ, lại xem nhẹ nét mặt có chút miễn cưỡng của Bạch Diên.

Cậu ấy nhìn tôi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chọn bỏ qua, không muốn phá hủy bầu không khí đang dần nóng lên giữa hai người.

Tôi kéo cậu ấy vào shop quần áo nam, thúc giục cậu ấy thử tất cả các mẫu quần áo trong shop.

Không thể không nói, nam sinh hai mươi tuổi cao ráo chân dài, gương mặt chói mắt như ánh mặt trời, quả thật chính là cái giá quần áo biết đi lại.

Nhìn đống quần áo phù hợp với cậu ấy, tôi vung tay gói tất cả lại.

Chân thành cảm ơn cô gái có người ba đầu hói nhiều tiền. Để tôi có thể thể hiện sức mạnh bạn gái (Dojin) trước mặt bạn trai nhỏ của mình. Đi dạo mệt, tôi tìm một nhà hàng gần đó bắt đầu gọi món.(*)

(*)[Dojin-多金 nghĩa là nhiều tiền, rất rất nhiều tiền] (tra baidu thấy mịa luôn)

Tôi lật qua lật lại menu hỏi cậu ấy: "Cậu có món gì không ăn được không?"

Bạch Diên mím môi: "Không có gì không ăn được, chỉ là không ăn được quá cay."

"Được rồi, đã nhớ kĩ."

Tôi trả lại menu cho bồi bàn, rót một ly nước cho Bạch Diên: "Thế nào? Hôm nay vui không?"

Bạch Diên cong mắt: "Rất vui." Cậu ấy nắm lấy tay tôi: "Không nghĩ đến có bạn gái là loại cảm giác này."

Tôi trêu chọc cậu ấy: "Là loại nào? Cảm giác nhặt được một tiện nghi?"

Bạch Diên mỉm cười: "Đúng là nhặt được một tiện nghi lớn, để tôi gặp được một người tốt như chị, tôi rất hài lòng, còn rất vui vẻ."

Nhìn hàng lông mi đen dày rũ xuống của cậu ấy, giống như một chú bướm nhảy múa trong bóng tối, từng chút một len lỏi vào tim tôi.

Tôi nổi lên ý đồ xấu, dùng mũi chân nhẹ nhàng cọ lên bắp đùi rắn chắc của cậu ấy, chậm rãi khép hờ, vuốt ve qua lại, mang theo ám chỉ tìиɧ ɖu͙© rõ ràng.

Quả nhiên nháy mắt liền thấy Bạch Diên đỏ từ mắt đỏ tới mang tai.

"Chị... Đừng như vậy, ở đây nhiều người...."

Tôi không thể nhịn cười, uống một ngụm nước, bỏ chân xuống.

Một lúc sau Bạch Diên đứng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, như đang muốn nói điều gì quan trọng.

Tôi mỉm cười nghiêm túc nhìn cậu ấy.

"Chị, hôm đó tôi nói sẽ chịu trách nhiệm với chị là nói thật."

"Tôi biết, sao vậy?" Tôi hơi nghi hoặc nhìn cậu ấy.

"Chị, mẹ tôi từ nhỏ đã dạy phải biết yêu thương phụ nữ, không thể làm tổn thương con gái nhà người ta. Lúc có bạn gái rồi cũng phải có sự đồng ý của người ta mới được tiến đến quan hệ xa hơn. Một khi đã nảy sinh quan hệ rồi cũng phải học được cách bảo vệ người phụ nữ của mình."

Hóa ra Bạch Diên có thể lớn lên thành một người ưu tú đến vậy cũng nhờ một phần là vì có được người mẹ tam quan ngay thẳng thế này.

"Mẹ cậu là một người rất thiện lương."

Bạch Diên gật đầu: " Cho nên tôi nói sẽ chịu trách nhiệm với chị không phải là nói dối, cũng không phải hứa suông. Lúc chưa có bạn gái tôi đã suy nghĩ, nếu sau này có bạn gái, tôi nhất định sẽ đối tốt với cô ấy."

Tôi mỉm cười: "Vậy tôi có thể làm bạn gái của cậu thật sự là rất may mắn."

Bạch Diên lần này không cười, thần sắc lại có chút luống cuống: "Vì tôi chưa biết tình huống và thực lực kinh tế của gia đình chị nên mới hứa hẹn với chị, tuy rằng là thật lòng, nhưng hôm nay xem ra hình như tôi có chút không biết tự lượng sức mình."

Tôi thu lại tươi cười, mặt không chút thay đổi nhìn cậu ấy: "Cậu nói nhiều như vậy, là muốn cho tôi biết cái gì?"

Muốn cho tôi biết tôi giàu có hơn cậu ấy nghĩ, vậy nên không muốn chịu trách nhiệm với tôi nữa?

Nghĩ vậy sắc mặt tôi có chút không hài lòng.

Bạch Diên nhìn thần sắc của tôi liền hoảng hốt, cậu ấy lập tức đứng lên đi tới, ngồi xổm bên cạnh chỗ ngồi của tôi, ngẩng đầu nhìn tôi: "Chị, những lời đó là thật lòng, nhưng mà, dù cho tôi có cố gắng đến đâu hình như cũng không lo cho chị được đủ đầy như chị của hiện tại."

Bạch Diên nhắm mắt lại, nói ra những lời này làm cho sống lưng của thiếu niên kiêu ngạo có chút cong cong: "Nếu theo tôi có thể chị sẽ không được như bây giờ. Chị, chị đã nghĩ kĩ chưa? Chị cần chị đồng ý, dù cho tôi có phải liều mạng cũng sẽ lo cho chị cuộc sống tốt nhất."

Đáy lòng tôi mềm mại đến mức rối tinh rối mù.

Bạch Diên quá nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi dường như đang cầu hôn tôi. Cậu nhóc này thật sự dùng cả con tim và sức mạnh muốn bảo vệ cho cảm xúc của cả hai chúng tôi.

Tôi gật đầu, sau đó Bạch Diên ôm chặt lấy tôi, dùng sức như thể muốn đem tôi dung nhập vào máu thịt của cậu ấy.

Nữ chính trong nguyên tác quá hạnh phúc, có thể có được một người yêu thương mình thật lòng đến vậy.

Tôi của hiện tại cũng vậy, đang được trái tim ấm áp này chiếu sáng vào linh hồn trống rỗng của chính tôi.

Nếu thời gian có thể dừng lại ở đây, hoặc chúng tôi có thể sống vô tư hạnh phúc với nhau, giá như cuộc sống về sau sẽ có thể được thuận buồm xuôi gió thì tốt biết bao.

Nhưng thật không may, đây là cốt truyện trong sách, mà ở thế giới này tôi lại không phải nhân vật chính.

Vị thần của số phận vẫn thiên vị cho con cái của mình hơn.

……

Hôm sau tôi đem quần áo đã giặt ủi xong đến cho Bạch Diên, thấy cậu ấy đang đứng cùng một cô gái, họ nói nói cười cười trông rất vui vẻ.

Tôi qua lớp kính râm nhìn thấy toàn cảnh, lòng nổi ghen tuông, cho dù đã biết Bạch Diên là trai tốt, biết cậu ấy sẽ chỉ thích mình tôi, nhưng vẫn không muốn thấy cậu ấy cười với người khác như vậy.

Thật là muốn nhốt cậu ấy lại, cho cậu ấy một bài học, làm cậu ấy vừa khóc vừa thề sau này sẽ không dám cười với người con gái khác nữa.

Bạch Diên thấy xe của tôi, vẫy tay chào cô gái kia, tôi lập tức mở cửa ghế lái phụ, lúc Bạch Diên ngồi vào, tôi còn thuận tiện liếc mắt nhìn cậu ấy một cái, chúng tôi bên nhau đã một thời gian, nhưng cậu ấy vẫn rất hay đỏ mặt đỏ tai.

Tôi giả vờ lơ đãng hỏi: "Người đó là ai?"

"Một bạn cùng lớp trong một câu lạc bộ, đang hỏi tôi lịch trình tuần tới sắp xếp thế nào."

"Rất xinh đẹp, tên là gì?"

Bạch Diên gãi gãi đầu: "Tôi cũng không nhớ rõ, hình như họ Chúc, là Chúc gì đó tôi quên rồi."

Vừa nghe đến họ này, tim tôi lập tức đập mạnh, đây là họ của nữ chính. Tôi có chút run rẩy hỏi: "Chúc Tích?"

Tôi đã giữ Bạch Diên kĩ đến vậy, sao vẫn không tránh được?

"Đúng! Là Chúc Tích, sao chị biết?" Bạch Diên có chút nghi hoặc.

Tôi hơi lạnh giọng: "Ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi đã nói với cậu rồi."

Bạch Diên như tỉnh ngộ: "Thì ra là cô ấy? Tôi cứ tưởng Chúc Tích mà chị nói là một phần tử xã hội rất nguy hiểm."

Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, lại nghĩ đến mình mỗi ngày luôn phải lo lắng đề phòng, tôi tức đến mức muốn đập cho Bạch Diên một trận tại chỗ, nhưng lại không thể nổi giận vô cớ, chỉ có thể tự ôm cục tức vào người.

Bạch Diên cẩn thận nói: "Chị à, tôi sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ nhớ thật kỹ! Chị đừng giận mà."

Tôi không giận việc cậu ấy quên, mà là vì có thế nào tôi cũng không thể thoát khỏi các quy tắc trong sách.

Vì sự xuất hiện của tôi, mới phá vỡ chuyện nữ chính và Bạch Diên gặp nhau, bây giờ đi một vòng lớn như vậy cuối cùng bọn họ cũng chạm mặt.

Liệu số phận của tôi và Bạch Diên có thể thay đổi không?

Tôi đè phiền não xuống: "Không có gì, tại vì cô ấy trẻ tuổi lại xinh đẹp đến vậy, nên tôi ghen tị mà thôi."

Bạch Diên nghe xong cười đến run lên: "Chị này, chị thật sự quá đáng yêu."

"Sao lại đáng yêu?"

Bạch Diên hắng giọng, mặt hơi đỏ lên: "Chị đừng có tự mình khiêm tốn nữa, rõ ràng là chị càng xinh đẹp, càng thu hút hơn." Nói đến câu cuối giọng cậu ấy cũng nhỏ lại: "Dáng người... Càng hoàn hảo."

Tên tiểu yêu tinh này!

Tôi không thể chịu được nữa!

Cậu sẽ phải trả giá.

Tôi tăng ga chạy nhanh đến khách sạn gần nhất!