Chương 14: Tôi sai rồi

Khúc Diệp Thanh ôm thân mảnh nhỏ bé kia tựa như đã rất lâu rồi, cô bây giờ như thể sợ buông ra thì đứa nhỏ này sẽ biến mất, cứ như vậy cho đến khi Hàn Ngọc Băng đã chìm vào giấc ngủ thật lâu.

Gương mặt nàng bây giờ không còn sự mệt mỏi nữa, hơi thở cũng dần nhẹ nhàng hơn, Khúc Diệp Thanh mới yên tâm đặt nàng vào trong chăn rồi mệt mỏi nằm xuống, ôm người kia vào lòng, cả hai cùng chìm vào giấc mộng.

....

Sáng hôm sau Khúc Diệp Thanh mở mắt ra đã là 7h sáng, cô nhanh chóng di chuyển ánh mắt tìm kiếm người nào đó, nhận thấy người kia vẫn còn ở bên cạnh mình Khúc Diệp Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Khẽ quan sát thân ảnh còn đang ngủ say sưa trong lòng mình, Khúc Diệp Thanh mỉm cười nhìn nàng đầy yêu thương, Hàn Ngọc Băng bình thường đã rất khả ái nàng đang ngủ còn đáng yêu hơn, Khúc Diệp Thanh kìm không được liền đưa tay vuốt ve hai bên má đang phập phồng của nàng.

Nhớ lại đêm qua mình đã quá mạnh bạo với Hàn Ngọc Băng, Khúc Diệp Thanh trong lòng đầy hối hận lẫn tội lỗi dâng trào, sợ bên dưới người kia đang bị thương để lâu sẽ ảnh hưởng đến nàng, cô liền chạy đi tìm chai thuốc.

Vốn dĩ chỉ định giúp nàng thoa thuốc, Khúc Diệp Thanh chỉ mới mở chăn Hàn Ngọc Băng ra, tay muốn tách hai chân nàng, nào ngờ Khúc Diệp Thanh vừa chạm vào, Hàn Ngọc Băng đã tỉnh dậy.

Thấy Khúc Diệp Thanh đang làm gì ở bên dưới, Hàn Ngọc Băng cứ tưởng người nọ là muốn tiếp tục chuyện kia, nàng hốt hoảng kéo chăn lại che phủ cả người mình, Hàn Ngọc Băng run rẩy giấu người trong chăn, bộ dáng bây giờ rất giống con rùa rút cổ đang ẩn thân trong chiếc mai của mình.

Khúc Diệp Thanh biết Hàn Ngọc Băng hiểu lầm liền vội vàng cất giọng: " không phải không phải như em nghĩ, tôi chỉ định giúp em bôi thuốc".

-" Khúc Diệp Thanh chị là đồ ngốc". Hàn Ngọc Băng nhớ lại đêm qua, ấm ức khóc thành tiếng.

"Tôi xin lỗi là tôi sai rồi, em ra đây trước có được không". Khúc Diệp Thanh trong giọng nói đầy sự hối lỗi.

"Không... Không bao giờ". Hàn Ngọc Băng bên trong chăn khóc càng thêm lợi hại.

Khúc Diệp Thanh đau lòng, cô tiến lại ôm Hàn Ngọc Băng từ bên ngoài, " tôi sai rồi em đừng như thế nữa có được không".

" Khúc Diệp Thanh đêm qua rõ ràng là chị nói muốn trao lần đầu cho em, cuối cùng chị lại làm người ta ra như vậy, đau chết mất, hức...". Hàn Ngọc Băng ấm ức lên tiếng.

"Tiểu Hàn em đừng như thế nữa, tôi đau lòng".

"Em ra đây để tôi bôi thuốc cho sẽ không còn đau nữa". Khúc Diệp Thanh biết người thương đang giận, cô dỗ dành nàng như đứa trẻ, nào ngờ người kia vẫn còn chưa chịu bỏ qua.

"Khúc Diệp Thanh chị là đồ đại ngốc, em không ra". Hàn Ngọc Băng vẫn bướng bỉnh quật cường.

"Phải phải tôi là đồ đại ngốc, em muốn sau cũng được nhưng vết thương cần xử lý em đừng bướng bỉnh nữa, được không". Đây là lần đầu tiên Khúc Diệp Thanh hạ giọng cầu xin người khác.

"Em đã nói rồi, em không ra".

Hàn Ngọc Băng: (▰˘︹˘▰).

" Hàn Ngọc Băng em rốt cuộc có ra đây cho tôi không hả". Khúc Diệp Thanh dần mất kiên nhẫn với người này.

" không ra". Hàn Ngọc Băng vẫn ngu ngốc tiếp tục thách thức giới hạn người kia.

"Hàn Ngọc Băng em đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, lần cuối cùng em có mau ra khỏi cái chăn đó không". Khúc Diệp Thanh tức giận giọng nói quát lớn.

"Không....". Hàn Ngọc Băng vẫn bướng bỉnh như thế.

"Em muốn ở trong đó ngộp đến chết hay sao, còn không ra đây".

"Không bao giờ".

Khúc Diệp Thanh đã cố gắng nén giận, nào ngờ Hàn Ngọc Băng còn không biết trời cao đất dày, cô phát hỏa lên liền mạnh bạo đem cái chăn kia ném ra khỏi người nàng.

Hàn Ngọc Băng không còn nơi để trốn, không muốn bị Khúc Diệp Thanh tóm được, hết cách Hàn Ngọc Băng ngay lập tức bật dậy muốn chạy khỏi phòng, nào ngờ nàng vừa bước xuống giường, cơn đau từ hạ thân kéo đến, Hàn Ngọc Băng không bước thêm nổi, cơ thể ngã ập xuống sàn nhà, đau đớn làm nàng nhăn mặt cắn môi.

Khúc Diệp Thanh nhìn thấy không còn tức giận được nữa, cô nhanh chân bước lại đứa nhỏ đang ngồi dưới đất kia, vội ôm nàng vào lòng nói :

-"em mới là đồ đại ngốc, nhìn xem trên người có mảnh vải nào không, em định chạy ra ngoài cho người ta thấy hết à".

Hàn Ngọc Băng bây giờ mới nhìn lại cơ thể mình, quả thực là đang trần trụi, nàng mặt mũi trở nên đỏ ửng thẹn thùng đáp " chị là đồ... Đồ đáng ghét".

Hàn Ngọc Băng: ~(>_<~)".

" được rồi, tôi không còn sức để tức giận với em nữa". Nói rồi Khúc Diệp Thanh bế nàng lên ôm vào phòng tắm.

Đặt nàng vào bồn tắm, xả nước xong Khúc Diệp Thanh đi ra ngoài, Hàn Ngọc Băng bây giờ mới phát hiện người nọ thật ra cũng đang không mặc đồ, lúc này tự nhiên Hàn Ngọc Băng xấu hổ càng thêm lợi hại.

Khúc Diệp Thanh bổng nhiên trở lại phòng tắm, hướng nàng đi đến.

Hàn Ngọc Băng: (• ▽ •;)".

" chị... sao không ra ngoài, chị định làm gì".

-"vào đây thì để tắm chứ làm gì".

Khúc Diệp Thanh nói xong liền bước vào bồn tắm ngồi phía sau nàng, Hàn Ngọc Băng cảm nhận hai khối mềm mại kia đang áp lên lưng mình, tim nàng lúc này bỗng nhiên đập thình thịch như sắp văng ra ngoài.

" tiểu Hàn đêm qua thật sự xin lỗi, là tôi sai, em đừng giận tôi nữa được không".Khúc Diệp Thanh vừa nói vừa ôm chặt Hàn Ngọc Băng từ phía sau.

Hàn Ngọc Băng cảm nhận hai khối no tròn kia của Khúc Diệp Thanh dán chặt vào lưng, nàng không khỏi rùng mình, nuốt nước bọt lên tiếng: " không... không giận nữa".

Khúc Diệp Thanh: (¬‿¬ ).

-"tiểu Hàn có phải đang nghĩ đến cái này của tôi". Khúc Diệp Thanh vừa nói, hai tay không yên phận bóp lấy hai quả mềm mềm phía trước Hàn Ngọc Băng.

"A, không... Không có". Hàn Ngọc Băng bị nói trúng tim đen, vội vàng phủ nhận.

" mặt em đỏ lên hết rồi này". Khúc Diệp Thanh vừa nói bàn tay vừa xoa xoa cặp má đỏ ửng kia của nàng.

" đồ... Đồ ngực to đáng ghét". Hàn Ngọc Băng liền né tránh bàn tay Khúc Diệp Thanh, hai má phồng lên quay mặt sang nơi khác.

Khúc Diệp Thanh nhìn nàng như thế, cảm giác thật đáng yêu, cô nhéo vào cái bánh bao nhỏ kia một phát: " bảo bối hình như em ngày càng to gan rồi".

Hai người ở trong phòng tắm hồi lâu, Khúc Diệp Thanh dường như rất hả hê khi liên tục chọc ghẹo Hàn Ngọc Băng, bây giờ Hàn Ngọc Băng có thể nói bộ dạng phùng lên rất giống con cá nóc. (🐡)

Sau khi trở lại giường, Khúc Diệp Thanh giúp nàng sấy khô tóc, cô cầm chai thuốc đi đến ngỏ ý muốn giúp nàng bôi thuốc, Khúc Diệp Thanh dùng tay tách hai chân nàng ra, địa phương kia được phơi bày, Hàn Ngọc Băng thẹn thùng khép chân lại.

"Diệp Thanh không cần, em tự mình làm được rồi".

Khúc Diệp Thanh:┐( ̄ヘ ̄)┌

Khúc Diệp Thanh thầm nghĩ, đã tiến triển đến mức này rồi, sau Hàn Ngọc Băng cứ làm cho cô cảm thấy mình như thể tên biếи ŧɦái đi mò mẫm thiếu nữ." Hàn Ngọc Băng trên người em còn có gì mà tôi chưa nhìn qua, em xấu hổ cái gì".

Hàn Ngọc Băng: (´⊙ω⊙").

Hàn Ngọc Băng nghe xong càng thêm thẹn thùng, nhưng nàng không còn phản kháng nữa, Khúc Diệp Thanh nhìn đến địa phương kia mà không khỏi nhói lòng, nơi ấy của Hàn Ngọc Băng sưng lên đỏ ửng, chỉ có Khúc Diệp Thanh mới rõ đêm qua mình có bao nhiêu là mạnh bạo.

Hàn Ngọc Băng khẽ rùng mình khi tay người kia chạm đến hạ thân, Khúc Diệp Thanh hết sức nhẹ nhàng đem thuốc bôi vào, Hàn Ngọc Băng chưa kịp chuẩn bị theo phản xạ liền muốn đẩy cánh tay kia ra, nhưng chưa làm được đã bị một bàn tay mạnh mẽ khác xiết chặt lại.

Ưm~

"Ngoan ngoãn nào, sắp xong rồi".

Hàn Ngọc Băng cắn răng chịu đựng, không lâu sau thuốc cuối cùng đã bôi xong, Hàn Ngọc Băng vẫn còn mệt mỏi vì chuyện đêm qua, nàng nằm xuống đôi mắt từ từ khép lại tiếp tục chìm vào giất ngủ.

____________

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

I love you ❤❤

_____ヾ( ̄ー ̄(≧ω≦*)ゝ_____