Chương 2/2

Nghe tới đây cậu không đợi ông Dương nói hết câu đã vội hỏi ngay:

"Bộ anh ta bị đánh nặng lắm hả cha?"

Khuôn mặt cậu lộ vẻ mừng rỡ đôi mắt sáng rực lên, ông Dương nhìn nét mặt cậu thì xem như đã hiểu.

"Vậy ra, đúng là tao không nghi oan cho mày."

"Con ... con... "

Ông giá tay lên muốn đánh cậu thì bà Dương cản tay ông lại lắc đầu nhìn ông, ông bực dọc hạ tay xuống tiếp tục nói: "Mày coi mà đi xin lỗi người ta đi."

"Tại sao con phải xin lỗi anh ta chứ? Con đã cho tên..à anh ta lựa chọn rồi chứ bộ."

Ông cả giận quát nạt: "Tới giờ này còn cứng đầu không biết sai, tao nói đi xin lỗi thì phải đi."

Cậu không cam lòng: "Tại anh ta chứ có phải tại con đâu, con không xin lỗi."

"Mày nói cái gì?, nói lại lần nữa xem, cái thằng khốn kiếp này." Rồi ông nhào lên đánh cậu bà Dương lại can ra.

Ông quay sang bà lườm nói:

"Đó hiểu lầm của bà đó, tôi quá hiểu tính nó mà, bà cản không cho tôi dậy nó ,nó hư là do bà."

Bà Dương nhìn cậu chau mày mắng: "Con thiệt là, haizz... sao có thể làm như vậy chứ, coi mà xin lỗi cậu ta đi."

Nói đoạn liếc mắt ra hiệu cho cậu xin lỗi ông, nhưng cậu lại nói:

"Cha à, hay là anh ta bị vậy rồi thì thôi, mình khỏi thuê anh ta nữa nha." Cậu nói xong nhìn ông đầy vẻ chờ mong.

Ông nghe cậu nói tức nghẹn suýt thì trào máu mà chết hai tay run lên vịn vào ghế trừng mắt nhìn cậu, nhưng cố bình tâm lại ông dịu giọng hỏi: "Vậy ra ý con là muốn ta đuổi cậu ta nên mới làm vậy đúng không? Nào nói cha nghe thử cậu ta đã làm gì khiến con không vừa ý, nếu nghe lọt tai thì cha sẽ không thuê cậu ta nữa."

Cậu hơi bất ngờ khi thấy cha nhỏ nhẹ như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều mừng rỡ định nói thì mẹ cậu bên cạnh không ngừng dật tay ra hiệu cho cậu im lặng nhưng đã muộn: "Con không thích thằng chả à nhầm anh ta quản con đua xe, cái thằng cha đó nhìn mặt là thấy ghét rồi làm gì cũng cản......."

Nghe tới đây thì ông không thể nào kìm nén được cơn tức nữa:

"Mày thằng khốn kiếp này, đó là xấu đối với mày đó hả?"

Ông vơ cái bình sứ trên bàn ném thẳng vào cậu, cậu vội né tròn xoe mắt nhìn ông: "Cha hỏi thì con mới nói, sao cha thay đổi thái độ nhanh vậy."

"Mày ,thằng khốn kiếp hôm nay tao phải đánh chết mày."

"Ối a ....cha à cha ơi nghe con nói ...."

Mẹ cậu vội lên tiếng: "Còn nói gì nữa về phòng nhanh lên."

Cậu vội ba chân bốn cẳng chạy lên phòng đóng cửa lại, ôm ngực tim đập liên hồi không hiểu vì sao cha lại tức giận tới như vậy, chuyện này đâu có gì to tát đâu.

Sáng ra Thiếu Vũ bước xuống nhà dùng điểm tâm thì thấy Triết Viễn, hắn đang bước đi không có biểu hiện gì là của người bị thương, cậu hoang mang vội bấm số gọi cho Lâm Ngạn: "Đám người mà mày kêu xử tên đó đâu, sao giờ người vẫn khỏe mạnh đi lại trong nhà tao vậy."

Lâm Ngạn cười gượng: "Xin lỗi nha, tao cũng không ngờ tên đó nhìn mảnh khảnh vậy mà sức lực khỏe ghê."

Cậu nghe y nói thì thở dài tắt máy, trong lòng suy tính đủ thứ nhưng điều thấy không khả thi nên quẳng chuyện đó sang một bên, lên phòng chơi game mặc kệ mọi thứ.

Duệ nghi em gái Lâm Ngạn đi du học nước ngoài trở về, gọi điện cho Thiếu Vũ rủ đi nhà ma với cô, cậu thấy như vậy rất trẻ con nên muốn từ chối, nhưng cô cứ sụt sịt nài nỉ mãi làm cậu cũng không nỡ mà chấp thuận đi cùng cô.Đến hôm hẹn Thiếu Vũ đón Duệ Nghi cô vui cười chạy ra thì nhìn thấy Triết Viễn khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng: "Anh Thiếu Vũ người đi với anh là bạn anh à."

"Không là tài xế của anh."

"Ò! ra là vậy."

Lâm Ngạn bỗng đâu xuất hiện, nhìn thấy hắn đi bên cạnh cậu thì cười ái ngại nói gì đó với cậu, khi biết Thiếu Vũ định đi nhà ma với Duệ Nghi thì lắc đầu với cậu: "Mày hơi đâu mà chiều theo ý con này nhát như nó mà đòi đi nhà ma, nghe đã thấy không thực tế rồi, thể nào cũng khóc lóc la hét cho mà coi."

Duệ Nghi nhìn y nụ cười khả ái trên môi tắt ngấm:"Anh, anh có phải là anh của em không vậy? sao anh có thể nói ra những lời như thế, em ghét anh."

Thiếu Vũ lắc đầu ngao ngán với hai anh em nhà này, ngồi xuống mỉm cười xem kịch hay, sau một màn khóc lóc ăn vạ cô bước lên xe.Triết Viễn lái xe đưa Thiếu Vũ, Duệ Nghi và đám bạn của cô đến nhà ma, đoạn đường đi lên heo hút cát bụi mịt mù, đường đá gập ghềnh xốc nảy chiếc xe lắc lư làm cô khó chịu, cậu thấy cô như vậy thì kiếm chuyện với hắn: "Đi chậm lại đi, không thấy con bé đang khó chịu sao."

"Thật xin lỗi cậu đoạn đường này hơi gập ghềnh ..."

Triết Viễn chưa nói hết câu Thiếu Vũ đã chen ngang: "Do kinh nghiệm lái xe của anh kém chứ cứ đổ lỗi cho đường đi."

Hắn nghe cậu nói vậy thì im lặng. Duệ Nghi thấy bức xúc thay hắn nên lên tiếng: "Anh à đường này khó đi thật mà, anh đừng trách anh ấy."

Thiếu Vũ như không tin vào tai mình , Duệ Nghi là đang nói đỡ cho hắn sao, có bao giờ cậu nói gì mà nó bác bỏ đâu đa phần điều theo ý cậu, sao tự dưng hôm nay lại vì người ngoài, còn là người cậu không thích mà lên tiếng nói đỡ như vậy, thấy cậu nhìn cô cúi mặt: "Em chỉ nói sự thật thôi." Má cô hồng lên ngại ngần nhìn Triết Viễn, cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên im lặng quay đi.

Khi đến nơi Thiếu Vũ mua vé cho mọi người vào tham quan khu nhà ma, khung cảnh bên trong nhuốm một màu u ám rợn người ánh đèn heo hắt, tiếng gió rít gào ở khung cửa sổ những bóng trắng thoát ẩn thoát hiện làm Duệ Nghi giật mình lập tức hét toáng lên.