Chương 5

Tên nam sinh kia bị tôi xối một xô nước bẩn lên người.

Tôi cầm cây lau nhà nhìn hắn: "Còn muốn động tay động chân nữa không? Hay muốn đánh nhau? Mày trả tiền thuốc cho tao, còn tao đưa mày đến đồn cảnh sát?"

Tôi tóm lấy Trương Vân và kéo cô ta ra phía sau, và tên kia thì chửi rủa.

"Mày hơi tọc mạch rồi đó? Cô ấy là gì của mày?"

Tôi liếc nhìn Trương Vân vẫn đang khóc, mím môi và trả lời: "... Người thân."

“Mày quản nhiều chi vậy...” Mặt hắn đỏ lên, trên cổ nổi toàn gân xanh, nhìn dáng vẻ như muốn tới đoạt cây lau nhà tôi đang cầm.

"Mày đang có hành vi q.u.ấ.y r.ố.i đấy. Ở đây mà mày dám cư xử như một thằng côn đồ. Mày muốn tao đưa mày đến phòng giáo vụ thì mày mới dừng, đúng không?”

Tôi tóm cổ hắn và tát vài cái.

Hắn nhổ nước bọt, chỉ vào tôi: “Tao không đánh con gái”, rồi bỏ đi.

Trương Vân vẫn đang khóc. Tôi khoanh tay nhìn cô ta, tôi không mang theo giấy vệ sinh.

"Xin lỗi... Chị không kiềm được nước mắt. Chị xin lỗi."

Đôi mắt của Trương Vân đỏ hoe vì bị tay áo cọ xát, nhưng cô ta không thể ngăn được nước mắt.

Tôi thở dài: "Thằng đó q.u.ấ.y r.ố.i cô bao lâu rồi?"

Tôi đặt cây lau nhà sang một bên, liếc nhìn camera bị hỏng, khó trách tên kia bắt Trương Vân đến đây để q.u.ấ.y r.ố.i.

"Hai tuần trước chị đã từ chối. Nhưng cậu ta cứ cố ý đeo bám chị...”

"Thế cô cứ chịu đựng à? Cô có thể đến gặp thầy hoặc nói với mẹ, đúng không?"

"... Chị, chị sợ gặp rắc rối."

Tôi ngơ ngác nhìn cô ta, và dòng chữ "chịu đựng" gần như in trên trán Trương Vân.

Tôi nghĩ đến việc cô ta thường xuyên đến căn tin mua nhiều thứ và tôi thấy nghi ngờ.

"Còn gì nữa không? Cô có bị ép chạy việc vặt mỗi khi đến căn tin để mua đồ không?"

Lúc này, tôi nghĩ đến một khả năng cực đoan hơn: "Họ đưa tiền hay cô tự bỏ tiền ra thế?”

Trương Vân nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt vặn vẹo, ngạc nhiên vì tôi đã đoán đúng mọi việc.

“Chuyện vậy mà cô cũng nhịn sao?” Tôi gần như tức giận bật cười, nhìn Trương Vân vẫn đang khóc, tôi càng tức hơn.

"Bọn nó kêu cô đi mua đồ cho tiết học kế à?"

Trương Vân gật đầu. Sắp đến giờ nghỉ giải lao mười lăm phút trước tiết học tiếp theo.

Tôi nắm lấy tay áo cô ta và bước xuống cầu thang, chuông đồng thời reo.

"Tôi sẽ đi với cô."

Trương Vân lấy ra một cuốn sổ nhỏ khi đến căn tin trường, trong đó ghi lại những thứ mà bọn kia bảo cô ta mua.

Cô ta xách một túi to từ căn tin bước ra, trong đó có rất nhiều đồ ăn nhẹ.

Tôi cầm túi ở tay trái và tay phải thì kéo Trương Vân vào lớp của cô ta.

"Ai muốn đồ ăn?" Tôi đặt đồ lên bàn, Trương Vân đứng bên cạnh tôi và lặng lẽ mở túi nhựa rồi bắt đầu lấy đồ ăn nhẹ ra.

Một cô gái tô son đi tới, mỉm cười nói: “Mình không đi được nên nhờ bạn ấy giúp.”

Nói rồi cô lấy đi hai hộp bánh quy và một túi khoai tây chiên.

Tôi đưa tay tới: “Tiền đâu?”

Tôi chăm chú nhìn cô ả đó.

Có người trong lớp nhìn qua đây với vẻ mặt tò mò.

Nhiều người đến vây quanh cô ả, tất cả đều nhìn tôi.

"Không phải tớ đã cho cậu sao, Trương Vân?" Cô ả nháy mắt, nhưng Trương Vân không dám trả lời.

"Lớp học được camera giám sát, tôi có thể kiểm tra." Tôi nói thêm với giọng bình tĩnh.

"A, bao nhiêu tiền?" Cô ả trừng mắt nhìn tôi, chuẩn bị thọc tay vào túi, tôi chộp lấy cuốn sổ của Trương Vân.

“17.5, cô có thể thanh toán cùng với hóa đơn trước đó, 89 tệ.”

Tôi đưa tay ra. Cô ả cau mày, cười khẩy: “Cướp tiền đấy à?”

Tôi chỉ vào camera nói: “Kiểm tra nhé?"