Chương 7

Bố tôi về nhà vào ngày thứ ba tôi bị đình chỉ và nghiêm túc nói với chúng tôi rằng ông đã nói chuyện với nhà trường và ông tin rằng hình phạt dành cho những kẻ bắt nạt là chưa đủ. Tôi được ông ấy gọi vào phòng làm việc.

"Trước hết, bố muốn cảm ơn hành động của con, bạn học Vương Thu."

Bố tôi đẩy một tách trà cho tôi: "Nhưng con vẫn còn hơi bốc đồng, nếu con bị thương thì sao?"

Tôi nhấp một ngụm, thấy đắng gần chết liền đặt xuống.

"Cảm ơn vì cái gì? Vì đã giúp đỡ hai mẹ con vô dụng đó à?"

Bố bất lực nhìn tôi: "Dì Trương và Vân Vân đều là người đáng thương. Họ giống như những con chim sợ cành cong..."

Bố tôi bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện của Trương Tú An.

Bà ấy gặp phải người chồng cũ nghiện rượu, từng b.ạ.o h.à.n.h gia đình, Trương Vân thường xuyên bị đ.ấ.m đ.á. Vì con gái nên Trương Tú An muốn ly hôn nhưng lại gặp đủ chuyện cản trở.

Ngày qua ngày bị h.à.n.h h.ạ, hai mẹ con Trương Tú An cứ thế mà luôn mềm yếu, sợ hãi, nhẫn nhịn. Hơn nữa tên cặn bã kia còn có chút b.i.ế.n t.h.á.i, thường xuyên giày vò tinh thần của hai mẹ con.

Sau đó, Trương Tú An quyết liệt ly hôn, nhưng sau khi rời đi, bà ấy bị gia đình mẹ đẻ từ chối, nên chỉ có thể sống một mình với Trương Vân.

Bà ấy cũng phản kháng, chẳng hạn như có người đã chiếm vị trí của bà ấy khi mở quán. Trương Tú An vì tranh giành nên bị đánh, kẻ kia còn có mối quan hệ với quản lý đô thị, buộc bà ấy phải bỏ quê mà đi đến thành phố.

Trải qua bao nhiêu chuyện không tốt, hai người bọn họ vẫn giữ tấm lòng thiện lương như vậy, thật sự là đáng kinh ngạc.

"Nên cả hai thường có khuynh hướng im lặng nhẫn nhịn để giữ mọi chuyện ổn thoả." Bố tôi nhìn tôi và nháy mắt như thể đang khen ngợi.

"Xét cho cùng, không phải ai cũng giống con và có một người bố kiên định luôn ủng hộ con, còn cho con điều kiện tốt nhất. Ha ha... đúng không?"

Tôi trợn mắt nhìn ông ấy và hỏi: "Bố không cưới bà ấy vì thương hại đúng không?"

Bố tôi cũng rơi vào suy nghĩ: "Thật ra, đôi khi bố thấy mình và dì Trương giống như bạn bè."

Sau khi ra khỏi phòng, Trương Tú An đã chuẩn bị sẵn bữa tối, rất thịnh soạn.

Bà ấy lắng nói: "Tiểu Vân kể dì nghe là ở trường con bé gặp rất nhiều chuyện không tốt... Nếu con không ra tay, sợ rằng con bé còn tiếp tục bị b.ắ.t n.ạ.t."

Trên ghế sofa, mắt cô ta vẫn còn đỏ hoe, Đại Hoa dựa vào chân cô ta cẩn thận an ủi.

Trương Vân không làm gì sai, cô ta chỉ không chống cự khi bị bắt nạt, hơn nữa, cô ta còn bị nam thần thể thao nổi tiếng trong trường theo đuổi, khiến cô ta trở thành mục tiêu của đám con gái.

Thực tế, lần nghỉ học này trùng với ngày sinh nhật của mẹ tôi.

Bố tôi đã chuyển tiền cho tôi vào đêm hôm trước, nói rằng ông sắp đi công tác và hy vọng tôi có thể đến mộ mẹ giúp ông.

Mẹ tôi là một đứa trẻ mồ côi, và tôi là người duy nhất trên thế giới có quan hệ huyết thống với bà.

Vào ngày sinh nhật của mẹ, tôi dậy rất sớm, thay quần áo và định ra ngoài nhưng Trương Tú An đã ngăn tôi lại.

Bà ta đưa cho tôi một gói nhỏ giấy in hoa xinh đẹp và một cây bút.

"Phong tục ở đây dì không rõ lắm, nhưng ở quê dì có người đốt giấy hoa. Người ta nói nếu viết chữ lên đó rồi đốt thì người ở dưới sẽ nhận được."

Tôi cầm lấy, sau đó bà ấy rụt rè lấy ra một túi trái cây: “Còn một ít trái cây nữa, con có muốn…”

"Cám ơn."

Tôi ôm những thứ này với vẻ mặt phức tạp, có lẽ bố tôi đã nói với bà ấy chuyện này, nên Trương Tú An mới chuẩn bị chu đáo như vậy.

Nhìn qua thời gian đóng gói của giỏ trái cây, hiện giờ là bảy giờ sáng, hẳn là bà ấy đã dậy từ sáu giờ để chuẩn bị cho tôi.

Bà ấy thậm chí còn mua giấy hoa, thứ không phổ biến ở đây.