Chương 6

Vân Nại bị buộc phải nuốt xuống, đợi đến khi Tưởng Thấm buông nàng ra, khom người nôn, muốn nhổ ra loại thuốc không biết là gì.

Tưởng Thấm nhìn dáng vẻ của nàng, bật cười, "Ha ha ha... Ha ha, công chúa điện hạ, người có biết đây là cái gì không? Tiểu nương tử cương liệt nhất đều sẽ biến thành da^ʍ phụ, công chúa điện hạ ngươi nói ngươi uống thuốc này, sẽ như thế nào?"

Vân Nại nôn khan ngày càng dữ tợn, Tưởng Thấm lại nói: "Đừng phí tâm tư, thứ này tới từ Tây Vực, không có thuốc giải, chỉ có một phương pháp —— cùng, người, giao, hợp."

Trên người dần dần nóng lên, Vân Nại gắt gao cắn môi dưới chống cự, hô hấp trở nên nặng nề, tác dụng của thuốc rốt cuộc vẫn không chống cự được, trán của nàng đã bị mồ hôi thấm ướt.

Bên ngoài mơ hồ có động tĩnh, dường như là tiếng đánh nhau, Vân Nại nhắm nghiền mắt lại, chịu đựng nhiệt tình ở sâu trong thân thể truyền ra, không biết qua bao lâu, "Cạch" một tiếng, cửa bị đẩy ra, có người đi vào.

Mồ hôi làm mờ mắt, Vân Nại nhìn không rõ lắm, chỉ là bóng dáng kia rất quen thuộc.

Nam nhân đứng trước giường, cách một khoảng cách cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của hắn, Vân Nại cố gắng nhìn hắn, từ dưới lên trên, ánh mắt rơi xuống chỗ cánh tay đang bảo vệ cổ tay, bạch y bị lưỡi dao cắt đứt, máu nhuộm đỏ nửa ống tay áo.

"Yến Giác." Vân Nại thở hổn hển, cúi đầu gọi một tiếng, "Huynh... Huynh đi đi."

Hắn không thích nàng, nếu tối nay... Vậy cả đời này sợ là hắn không có duyên với con đường làm quan.

Hơi thở linh sam bao lấy nàng, Yến Giác ngồi ở mép giường, đôi bàn tay xưa nay nàng cảm thấy rất đẹp đã cởi trói cho nàng, sau đó, cổ tay nàng bị hắn cầm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve, trong phòng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở.

"Công chúa."

Vân Nại đẩy đẩy hắn, cả người không còn sức lực, đánh tựa như bông, "Huynh đi đi... Huynh không thể ở đây, đi tìm mẫu hậu ta."

Nàng không thể hại hắn.

Trên mặt cảm giác được xúc cảm ấm áp mềm mại, đầu ngón tay của hắn vuốt ve má nàng, "Công chúa, có đau không?"

Cảm giác khô nóng trên người càng ngày càng rõ ràng, đầu ngón tay hắn chạm qua chỗ giống như bị lửa thiêu đốt, Vân Nại nắm lấy chăn dưới thân không chạm vào hắn, lý trí sắp bị chiếm đoạt, nàng không biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.

Yến Giác hô hấp rất nặng, hắn cách gần, Vân Nại hoảng hốt nhớ tới Tưởng Thấm nói "Hắn tình nguyện nổ tung mà chết cũng không muốn chạm vào ta".

Yến Giác hắn...

"Yến Giác, huynh... Huynh cũng..." Vân Nại gian nan nói ra một câu, tình huống như vậy, một nam một nữ ở chung một phòng, còn bị hạ thuốc, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì kẻ ngốc cũng có thể nghĩ ra.