Chương 8

Cảm xúc kiềm chế trước đó đã được phát tiết, tác dụng của thuốc đã đạt đến đỉnh điểm tại thời điểm này. Bàn tay mềm mại và trắng nõn bám lên vai hắn, vuốt ve lung tung, qua đâu cũng nóng rực.

Y phục bị cởi hết, Yến Giác chống người lên, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt tựa như có thể hút người vào.

Cằm bị bóp, hàm răng bị mở ra, đầu lưỡi bị cuốn lấy, lưỡi của hắn không ngừng làm loạn trong miệng nàng, hơi thở càng trở nên nặng nề.

Vòng eo bị Yến Giác bóp, có lẽ là hắn dùng sức lớn hơn một chút, lại có lẽ hô hấp bị hắn cướp đoạt hết, Vân Nại vỗ lưng Yến Giác lung tung muốn hắn dừng lại.

Hơi thở thông thuận, trên người Vân Nại lại bị châm lên một ngọn lửa, môi lưỡi đi tới đâu đó giống như rắn lửa cuốn qua, nóng rực đến mức khiến người ta không chịu nổi.

Từ cằm đến bụng dưới, nụ hôn trượt xuống từng chút một, cho đến khi dừng lại ở chỗ đó, Yến Giác nắm chân Vân Nại nâng lên, từng chút từng chút mở ra.

Vân Nại nghiêng đầu không nhìn, nhưng nàng cảm giác được, khoảnh khắc chân bị Yến Giác bẻ ra, một luồng nước nhỏ chảy ra, theo khe mông nhỏ giọt trên đệm.

Yến Giác mâu sắc càng thêm sâu, ngón tay chạm vào, chạm tới chính là một tay trơn nhẵn.

"Công chúa..." Hắn nhẹ nhàng gọi nàng, bốn mắt nhìn nhau, Vân Nại nhìn thấy tìиɧ ɖu͙© mà đáy mắt hắn muốn giấu cũng không giấu được.

Không giống như Yến Giác thường ngày, lúc này ngay cả quần áo của hắn cũng không giống bình thường, tóc cũng rối loạn, hô hấp cực nặng, vỗ vào vai nàng.

Yến Giác cúi đầu, nhìn chỗ riêng tư của thiếu nữ gần trước mắt, tiểu huyệt phấn nộn bởi vì hắn gấp chân của nàng hơi mở ra, còn mơ hồ phun ra nước, mở ra kép lại, như thể muốn cái gì đi vào.

"Công chúa, thần giúp người, được không?" Trên miệng là giọng điệu dò hỏi, răng môi đã rất gần, hơi thở nóng bỏng phả lên trên vùng mềm mại, Vân Nại có chút ngứa ngáy, cộng thêm thuốc dần dần phát tác, bất giác vặn vẹo.

Yến Giác nhìn chằm chằm hai cánh hoa phấn nộn, Vân Nại còn muốn nói cái gì đó, hắn cúi đầu ngậm, môi lưỡi ướŧ áŧ, đυ.ng phải hoa đế nhạy cảm mà yếu ớt, hai chân Vân Nại run rẩy, giống như mèo con nức nở.

Có chút chịu không nổi, Vân Nại đưa tay đẩy Yến Giác, "Đừng... Ôi, ôi... Chỗ đó bẩn." Yến Giác ngừng lại, giữ Vân Nại không được đẩy tay hắn, "Công chúa không bẩn, thần rất thích."

Vân Nại gắt gao nắm chặt tay Yến Giác, khó nhịn ngửa cổ, mà Yến Giác, bàn tay do nàng nắm lấy thậm chí đã lưu lại dấu móng tay trên đầu ngón, thấy bộ dáng khó nhịn này của Vân Nại, đầu lưỡi đυ.ng phải hoa đế sung huyết trướng lên, linh hoạt liếʍ liếʍ.