Chương 91: Tiệc tất niên (2).

Tuy là gần tới ngày tết, nhưng Thái tử không rảnh rỗi, rất bận rộn, hai ngày nay lại ra khỏi kinh thành, đến quân doanh ở ngoại thành, cho nên mấy ngày nay Cố Cẩm Nguyên đều một mình trông phòng.

Không thể không nói, trước kia vẫn một mình còn không cảm thấy sao, hôm nay hàng đêm có người ôm mình, đột nhiên khôi phục thành một người liền có chút không quen.

Cũng may Cố Cẩm Nguyên rất bận rộn, bận rộn sẽ không nhớ đến những thứ này nữa.

Một ngày này, Cố Cẩm Nguyên dùng bữa ở chỗ Hoàng hậu, nói chuyện một hồi với Phúc Vân công chúa, Phúc Vân công chúa cũng đã đến tuổi xuất giá, hôm nay Hoàng hậu đang kiếm hôn sự cho nàng, trong đó dĩ nhiên cũng có bàn bạc với Cố Cẩm Nguyên.

Phúc Vân công chúa nghe các nàng nói cái này, mím môi nói: “Ta mặc kệ, phải hợp lòng ta mới được!”

Cố Cẩm Nguyên nghe được lời này, liền cười hỏi: “Thế nào mới hợp tâm ý của muội?”

Trên mặt Phúc Vân công chúa đỏ bừng, nháy mắt mấy cái, không nói.

Cố Cẩm Nguyên thấy vậy, liền hiểu, nàng là có người trong lòng, chẳng qua chỉ là còn chưa dám nói, sợ là nhất thời khó nói, lập tức cũng không hỏi.

Vừa vặn lúc này mấy thượng cung tới đây, hồi bẩm chuyện thưởng y phục trong cung năm nay, Cố Cẩm Nguyên liền cùng Hoàng hậu nhìn một chút.

Đợi đến lúc xem xong những thứ này, lại nói một hồi, đã không còn sớm, Cố Cẩm Nguyên liền cùng Phúc Vân công chúa rời đi, muốn hồi cung của mình.

Sau khi ra ngoài, Phúc Vân công chúa lại không muốn ngồi liễn xa, ngược lại lôi kéo Cố Cẩm Nguyên cùng nhau đi bộ, bảo là muốn tản bộ tiêu thực.

Cố Cẩm Nguyên nghĩ nếu Thái tử ở nhà, tất nhiên sẽ thúc giục nàng, nàng không dám chậm trễ, nhưng hiện tại Thái tử không có nhà, dù sao trở về cũng không có chuyện gì, nên theo Phúc Vân công chúa cùng nhau đi bộ.

Phúc Vân công chúa rõ ràng là có tâm tự, câu được câu không nói chuyện với Cố Cẩm Nguyên, thỉnh thoảng lại nhìn hai bên một chút.

Điều này làm cho Cố Cẩm Nguyên nghi hoặc, nàng ấy nhìn cái gì?

Đi một hồi lâu, mắt thấy đã đến tẩm cung Phúc Vân công chúa, nàng ấy có chút thất vọng, tạm biệt Cố Cẩm Nguyên, đi vào trong.

Trong lòng Cố Cẩm Nguyên sinh nghi, thầm nghĩ tâm sự của tiểu cô nương trong nhà thật khó đoán, rốt cuộc nàng ấy muốn nhìn cái gì?

Đang nghĩ đến đây, liền thấy một đoàn người đi tới, rõ ràng là thị vệ trong cung, phía trước, mặc đồ ngự lâm, trường kiếm đeo bên hông, đi đứng rất hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng.

Cố Cẩm Nguyên lập tức liền nhận ra Lô Bách Minh.

Bỗng nhiên gặp phải Lô Bách Minh, nàng cũng có chút ngoài ý muốn, sau đó liền nghĩ tới, hôm nay hẳn là Lô Bách Minh đang làm nhiệm vụ.

Lô Bách Minh cũng nhìn thấy nàng, liền tiến lên, cung kính quỳ lạy.

Cố Cẩm Nguyên vội vàng giơ tay lên, ý bảo hắn đứng lên: “Biểu ca không cần hành lễ như vậy.”

Lô Bách Minh ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, chắp tay cúi đầu nói: “Tạ nương nương.”

Thật ra thì cũng đã lâu không thấy, nhưng hôm nay đêm khuya gặp phải trong hoàng cung, cũng có chút bất ngờ, mới bao lâu, thân phận hai người hình như đã hoàn toàn khác biệt.

Nhưng Cố Cẩm Nguyên vẫn nhớ, cảm ơn hắn ở Tây Sơn đã giúp mình, hơn nữa còn cảm động hắn tốn tâm tư giúp mình tra được hung thủ Hồ Nhị.

Hôm nay gặp lại, ở chỗ vắng ngắt bị hắn lạy, Cố Cẩm Nguyên cũng cảm thấy băn khoăn.

Nàng vội cười nói: “Biểu ca tối nay trực sao?”

Lô Bách Minh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cung kính nói: “Dạ.”

Cố Cẩm Nguyên nghe vậy, dặn dò cung nữ bên cạnh: “Đêm đông lạnh, Lô đại nhân trực đêm cực khổ, để cho ngự thiện phòng đưa chút canh tới cho Lô đại nhân.”

Cung nữ bên cạnh liền đáp nói: “Dạ.”

Lô Bách Minh cúi đầu, hơi mím môi, trầm mặc một lúc, mới nói: “Tạ nương nương.”

Cố Cẩm Nguyên nói: “Qua hai ngày nữa muốn bánh trái dâng thần linh, đến lúc đó mời ba vị phu nhân trong phủ tới đây, phải làm phiến mất người các nàng rồi.”

Nhắc tới cái này, Lô Bách Minh dĩ nhiên là cảm kích, hắn vội nói: “Tạ nương nương khen ngợi và cất nhắc.”

Cố Cẩm Nguyên gật đầu, lại tùy ý nói mấy câu, sau đó liền rời đi, vừa vặn phía trước là bậc thang, nàng liền xách váy bước lên bậc thang này.

Mà lúc nàng bước lên bậc thang, bên này Lô Bách Minh mới chậm chạp ngẩng đầu, không để lại dấu vết nhìn về phía Cố Cẩm Nguyên rời đi.

Thật ra thì cũng không bao lâu, chỉ mới hai tháng, nàng đã gả cho người ta, thành Thái tử phi cao cao tại thượng.

Dưới bóng đêm, nàng đang chuẩn bị bước lên, hơi khẽ cong một bên hông, dáng người nhỏ bé giấu dưới phượng bào Thái tử phi cũng không dấu được vẻ quyến rũ.

Lô Bách Minh đứng ở nơi đó, lặng lẽ một hồi lâi, mới lên tinh thần tiếp tục tuần tra ban đêm.

***

Sau khi Cố Cẩm Nguyên rời đi, nghĩ đến Lô gia, còn có Ninh Quốc Công phủ.

Người đi tới vị trí này liền muốn vị trí này.

Nàng đã từng coi mình làm một nữ cô nhi, cho dù đến Ninh Quốc Công phủ, cũng chưa chắc coi Ninh Quốc công phủ là nhà của mình, thậm chí không nghĩ tới sẽ ở mãi trong kinh thành này, nàng là đi một bước tính một bước, nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xa xôi.

Nhưng hôm nay trời xui đất khiến, cùng Thái tử, cứ như vậy gả cho Thái tử.

Nếu lựa chọn vị trí này, nếu trở thành Thái tử phi, vậy phải bắt đầu từ vị trí Thái tử phi nghĩ tới những chuyện này.

Ninh Quốc Công phủ là mẫu tộc của nàng, chỗ Cố Du Chính, tất nhiên là sẽ giúp nàng, Lô gia và Cố Du Chính đứng chung một chỗ, sẽ giúp nàng, nhưng đó cũng là người nàng muốn mượn sức.

Mà Lô Bách Minh, là hậu sinh đời sau trẻ tuổi nhất cũng có tiềm lực nhất, mà hắn lại cùng Thái tử có chút khoảng cách, cho nên nàng muốn giúp Thái tử thu được tâm của Lô Bách Minh, nhất định không thể xảy ra sai lầm.

Nghĩ đến đây, nàng liền ngẩng đẩu, lại thấy phía trước có một người đang đứng.

Lúc này, ánh trăng sáng như nước, chiếu rọi mọi long lâu phượng các, làm cho trời đất yên tĩnh lấp lánh đầy màu sắc, gió mát lạnh, thổi qua mái nhà cong cong rồi đến đèn cung đình, đèn cung đình kết hợp với ánh trăng càng thêm sáng không biết bao nhiêu, ánh sáng di động chiếu rọi cung điện nguy nga.

Người nam nhân kia mặc cẩm bào màu trắng bạc tùy ý tiêu sái, con rồng trên đám mây được thêu cực kỳ tinh sảo, làm nổi bật lên gương mặt trong trẻo lạnh lùng như nước, tay áo bay bay trong gió càng làm nổi bật lên vẻ thanh quý.

Hắn chính là một người như thế, ở bất kỳ chỗ nào, phàm là nơi hắn đứng, dường như trên trời dưới đất đều đánh mất màu sắc.

“Trở về lúc nào?” Cố Cẩm Nguyên mím môi, trong mắt hiện lên vui vẻ.

Thật ra thì một mình, cũng không muốn trở về, Đông cung lớn như vậy, trừ Nhiễm Ti, mỗi một người đều một mực cung kính, nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu.

Nàng một mình ở nơi đó làm gì?

Cho nên liền nương nhờ ở chỗ Hoàng hậu, ngay cả liễn xa cũng lười ngồi, là muốn từ từ đi.

Chưa từng nghĩ, trì hoãn đến lúc này, cho nên ở nơi này nhìn thấy hắn.

Nhìn gió phất vạt áo hắn, thậm chí Cố Cẩm Nguyên còn cảm thấy, hắn là bước lên ánh trăng cứ như vậy từ trên trời giáng xuống đi tới bên cạnh nàng.

Thế nhưng hắn lại yên lặng nhìn nàng, nhìn một hồi lâu, mới đi tới, nắm tay của nàng.

Đầu ngón tay hai bên lộ ra ngoài đều lạnh, nhưng khi mười ngón tay dây dưa, ấm áp giống như bắt đầu từ trong khe hở, tỏa ra chút ấm áp, mà ấm áp giống như dòng nước nhỏ chảy xuôi toàn thân, còn có một cỗ hương thơm mát lạnh bao phủ tới đây.

Hắn nắm tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Đã trễ thế này còn chưa trở về?”

Cố Cẩm Nguyên nháy mắt, cười: “Gần đây bận rộn, ở lại chỗ Hoàng hậu hơi muộn.”

Thái tử: “Là sao? Ta không ở nhà thì mỗi ngày nàng đều trở lại trễ như vậy sao?”

Cố Cẩm Nguyên nhíu mày, cười nhìn hắn, lại phát hiện hắn mím môi lộ ra mấy phần không vui, rõ ràng cho thấy mình đã trở về quá muộn.

Cuối cùng là nàng nhớ hắn, lại nhìn bộ dáng chơi rất vui của hắn, liền dỗ hắn nói: “Dù sao chàng không ở nhà, ta về sớm hay muộn cũng không có gì. Chàng không ra khỏi cửa, dĩ nhiên ta sẽ trở về sớm.”

Hắn nghe được cái này, lạnh lùng trên mặt liền phai nhạy đi vài phần.

Hắn cúi đầu, dưới ánh đèn và ánh trăng nhìn nàng, nhìn nàng mặt mày tinh sảo mỉm cười, điều này làm cho hắn nhớ tới mình một đường khoái mã không ngừng vó chạy băng băng về kinh thành, khi đi ngang qua kênh đào bảo vệ thành, đã thấy nước sông ở bên trong.

Ngọn đèn dầu suy yếu rơi vào trong kênh đào, liền hóa thành một chấm nhỏ dưới đáy, ánh sáng chói mắt như ngọc.

“Vậy sau này ta sẽ ít đi ra ngoài.” Hắn nhỏ giọng nói như vậy.

Cố Cẩm Nguyên giật mình, cắn môi nhìn hắn: “Nói gì thế, tiền đồ của chàng đâu.”

Thái tử thản nhiên nói: “Tiền đồ của ta đã sớm bị nàng mài cho không còn rồi.”

Nghe lời này trên mặt Cố Cẩm Nguyên ửng đỏ: “Mình không có chí khí thì đừng nên tùy tiện đổ lỗi lên đầu nữ nhân!”

Thái tử nghe lời ấy, cúi đầu nhìn nàng: “Ta cũng không nói nàng là hồng nhan họa thủy.”

Cố Cẩm Nguyên cười: “Dù sao chàng cũng là ý đó!”

Thái tử không nói nữa, giơ tay lên, kéo thân thể nhỏ yếu của nàng lại: “Tại sao đi bộ về, sao không ngồi liễn xa?”

Cố Cẩm Nguyên nhìn lướt qua cung nhân và thái giám bên cạnh, cũng cúi đầu, ngay cả Nhiễm Ti cũng giống như cọc gỗ ở một bên.

Nàng nghĩ, khi làm Thái tử phi thói quen đầu tiên, bên cạnh rất nhiều người, những người đó có thể đúng lúc giống như không tồn tại, mà mình cũng quen với sự hiện hữu của họ.

Nàng nói cùng Phúc Vân công chúa vừa đi vừa nói chuyện.

Thái tử nghe, liền không nói gì, cùng nàng trở về.

Cố Cẩm Nguyên lại không nhịn được hỏi: “Lần này đi ra ngoài, có thuận lợi không?”

Thái tử: “Hoàn hảo.”

Cố Cẩm Nguyên liền không hỏi nữa, hắn biết thân phận của hắn còn ở đó, tùy tiện một chút chuyện nhỏ có thể đều liên quan đến đại sự triều đình, nàng làm Thái tử phi, rất nhiều chuyện cũng không thích hợp để biết.

Vì vậy nàng liền đổi đề tài, hỏi: “Chàng trở về khi nào, sao lại tới nơi này? Tính muốn đi đâu sao?”

Thái tử lại nhìn nàng: “Chờ nàng lâu, cũng tắm rửa qua, chỉ là thật lâu không thấy nàng trở lại.”

Cố Cẩm Nguyên nghe hắn nói vậy, liền hiểu, không khỏi tưởng tượng.

Hắn nóng lòng trở về, kết quả phát hiện nàng không có ở đó, cho là nàng rất nhanh sẽ về, liền tắm xong nằm sẵn trên giường đợi mình, cuối cùng trái chờ, phải chờ, chính là chờ không được, không thể làm gì khác hơn là đi tìm mình.

Thái tử lại khẽ hừ một tiếng, bất ngờ nói: “Nói, vừa rồi ở trên đường nàng đã gặp người nào?”

Cố Cẩm Nguyên kinh ngạc mở to hai mắt.

A, hắn thấy được?