Cuộc đời của Kim Ngân (2)

“Thứ này có vẻ quý giá, chắc bán là nhiều tiền lắm đây! Chủ nhân thứ này mà không đến chuộc là ta sẽ bán lấy tiền!” Nàng thầm nghĩ.Tò mò xen lẫn sợ hãi, Kim Ngân đưa tay ra nhặt.

Vừa chạm vào, một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến cô rùng mình. Cảm giác như có hàng nghìn con kiến

tích cực bò quanh cơ thể, mang theo sự ấm áp và năng lượng khó tả. Kim Ngân ngước nhìn, thấy quả cầu đang rung lên bần bật, phát ra thứ âm thanh kỳ lạ như tiếng chuông ngân.

Bỗng nhiên, một luồng sáng chói loé ra từ quả cầu, bao trùm lấy Kim Ngân. Khi ánh sáng tan biến, nàng thấy mình không còn ở trong hố nữa mà đang đứng giữa một khu rừng rực rỡ ánh sáng.

Kim Ngân ngỡ ngàng nhìn xung quanh, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên. Nàng quay lại và thấy một con thỏ trắng to lớn đang nhìn mình bằng đôi mắt to tròn như 2 cái bánh nướng phủ đầy hạt mè ở trên.

"Chào mừng đến với thế giới của chúng ta!" con thỏ lên tiếng, giọng nói ngọt ngào như mật ong, nhưng vẻ ngoài trắng muốt, to lớn khiến nàng có chút e dè.

Kim Ngân há hốc miệng kinh ngạc. Con thỏ biết nói?!

"Đừng lo lắng," con thỏ tiếp tục, "chúng ta không làm hại ngươi. Chúng ta chỉ muốn xin lỗi bạn vì sự cố vừa xảy ra.”

"Sự cố? Ý là cái cục lửa vừa đốt cháy nhà ta hả? Xin lỗi là xong sao? Phải bồi thường cho ta chứ! Ta mà ở trong nhà là tiêu luôn rồi.” Kim Ngân nheo mắt, giọng điệu đầy bức xúc.

Con thỏ cúi đầu, vẻ mặt hối lỗi: "Thật xin lỗi, chúng ta không cố ý. Chúng ta đang thử nghiệm một loại pháp khí mới, nhưng không ngờ nó lại bay lạc và… ầm... làm hỏng mất nhà của ngươi.”

"Hỏng nhà? Cái nhà của ta tan thành tro bụi luôn rồi! Ngươi định bồi thường bằng gì đây?" Kim Ngân càng nói càng tức giận.

Con thỏ gãi đầu, vẻ mặt bối rối: "Xin lỗi... xin lỗi mà... chúng ta sẽ đền bù cho ngươi, nhất định sẽ đền bù!" Con thỏ vội vã hứa hẹn, "Ngươi muốn gì? Vàng bạc châu báu? Hay là cung điện nguy nga tráng lệ? Chúng ta đều có thể đáp ứng!"

Kim Ngân nheo mắt nhìn con thỏ, vẻ nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt. Nàng suy nghĩ một hồi, rồi mỉm cười tinh quái.

"Thôi được rồi," nàng gật đầu, "ta không cần vàng bạc hay cung điện. Ta chỉ muốn một điều thôi… đó chính là không còn thiếu tiền nữa”

Con thỏ trắng trợn tròn mắt, kinh ngạc trước yêu cầu của Kim Ngân. Nó gãi đầu ngượng ngùng, rồi mỉm cười đồng ý.

"Được thôi!" con thỏ reo lên, "Ngươi bắt đầu từ bây giờ sẽ không thiếu tiền nữa!”

Nói xong, con thỏ trắng vẫy tay một cái, biến mất trong ánh sáng lấp lánh. Kim Ngân đứng đó, háo hức chờ đợi sự thay đổi.

Nhưng không, nàng trở về khung cảnh trước cái hố và không có gì thay đổi cả. Cái hố vẫn còn đây và ngôi nhà nàng biến mất rồi.

Là nàng bị lừa rồi hay là có hiểu làm gì ở đây. Kim Ngân thở dài thất vọng. Nàng tự nhủ: "Hay là con thỏ chỉ đùa giỡn ta thôi?”

"Con thỏ đáng ghét! Dám lừa bà đây, lần sau gặp lại bà nhổ lông hầm thịt ngươi ăn luôn! Bà còn chưa ăn thịt thỏ bao giờ đấy!” Kim Ngân vừa nói lớn vừa nắm chặt nắm tay, nghiến răng ken két.

Nàng tức giận dậm chân, lắc lư người như muốn giải tỏa cơn thịnh nộ, bụi đất bay ngập trời. Bị con thỏ trắng lừa gạt, Kim Ngân cảm thấy vô cùng uất ức. Nàng đã tin tưởng con thỏ, hy vọng vào lời hứa của nó, nhưng kết quả lại là một mớ hỗn độn.

"Bà đây sẽ không để yên đâu!" Kim Ngân thề thốt, "Bà sẽ tìm cho ra tung tích con thỏ đó, và bắt nó phải trả giá!"

Nàng tưởng tượng ra cảnh mình sẽ truy đuổi con thỏ trắng qua những cánh rừng rậm rạp, vượt qua những ngọn núi cao chót vót, và cuối cùng sẽ bắt được nó. Khi đó, nàng sẽ trừng phạt con thỏ một cách đích đáng, khiến nó phải hối hận vì đã lừa gạt mình.

Tuy nhiên, sau cơn giận dữ, Kim Ngân cũng bắt đầu suy nghĩ lại. Nàng nhận ra rằng việc trả thù con thỏ cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nàng đã mất đi ngôi nhà, nhưng may mắn thay, nàng vẫn còn mạng sống và có sức khỏe.

"Thôi được rồi," Kim Ngân thở dài, “Ta phải tìm cách để bắt đầu lại cuộc sống mới. Cùng lắm lại đào rau dại ăn thôi. Có cái gì mà chưa từng trải qua chứ!"

Nàng nhìn xung quanh, quan sát khung cảnh hoang tàn trước mắt. Nàng biết rằng đây sẽ là một hành trình gian nan, nhưng nàng quyết tâm sẽ vượt qua tất cả.

Nàng hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần.

Đúng là số mệnh của nàng rồi. Kim Ngân vừa nghĩ vừa ngẩng đầu lên trời. Nàng nghe người ta nói, khi ngẩng đầu như thế này thì nước mắt sẽ không rơi nữa. Nhưng tại sao nàng chỉ thấy vừa nóng vừa rát vậy?

Nàng đưa tay sờ soạng khuôn mặt, lo lắng kiểm tra xem có bị thương tích gì hay không. Nhưng thay vì cảm nhận sự mềm mại của da thịt, đầu ngón tay nàng lại chạm phải một mảng... lông tóc cháy xém!

Kim Ngân trợn tròn mắt kinh ngạc, suýt hét lên vì hoảng sợ. "Trời ơi! Sao lại thế này?" nàng thốt lên, "Mình bị đốt cháy sao?"

Suy ngẫm kỹ lại, nàng bàng hoàng nhận ra. Chắc là do lúc nãy nàng vột vàng chạy tới xem xét căn nhà, sức nóng của cục lửa kia vẫn còn nên đã thiêu cháy lông tóc này.

Nàng tự nhủ: "Có lẽ cũng không thể xấu hơn được nữa. Cứ vậy thôi! Huhu!"