Cuộc sống vẫn tiếp diễn (2)

"Ai cười đấy?" Nàng hỏi to."Haha!" Tiếng cười vang lên ngày càng gần. Nàng nhìn theo hướng tiếng cười và thấy một thiếu nữ xinh đẹp bước ra từ tán cây.

Thiếu nữ mặc bộ đồ màu trắng tinh khôi, mái tóc đen dài được búi cao, khuôn mặt thanh tú với đôi mắt long lanh như ngọc. Nàng đang nhìn Kim Ngân với nụ cười chế giễu.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Thiếu nữ hỏi với giọng điệu đầy mỉa mai.

"Ta làm gì kệ ta? Mắc mớ gì cười?," Kim Ngân đáp trả với giọng điệu đầy phẫn nộ. Nàng cảm thấy bị xúc phạm bởi thái độ chế giễu của thiếu nữ.

"Haha!" Thiếu nữ cười lớn hơn, "Ngươi là người đầu tiên ta gặp mà phải hái rau dại ăn đấy. Sao ngươi không đi kiếm thức ăn ngon hơn đi?"

"Ta không có tiền mua thức ăn ngon," Kim Ngân nói, "Ta đói thì ta hái rau dại ăn, có gì sai?"

"Haha!" Thiếu nữ lắc đầu, "Ngươi thật đáng thương. Sao ngươi không tu tiên để có được cuộc sống tốt đẹp hơn?"

"Ta không biết cách tu tiên," Kim Ngân nói.

"Haha!" Thiếu nữ lắc đầu, "Cái gì cũng không biết. Ngươi thật ngu ngốc."

Tâm hồn Kim Ngân chùng xuống trước nụ cười chế giễu của thiếu nữ. Nàng cảm thấy bị xúc phạm và tức giận. Nàng muốn phản ứng lại, nhưng lại không biết nói gì.

"Tiểu sư muội làm gì đó? Đi nhanh lên không về trễ bây giờ!” Giọng nói nam vang vọng xuống từ bầu trời, xé tan bầu không khí tĩnh lặng của khu rừng.

Thiếu nữ nghe thấy tiếng gọi, vội vàng dẫm chân lên thanh kiếm đang lơ lửng bên cạnh. Trong nháy mắt, nàng biến thành vệt sáng lấp lánh, khuất dần giữa tán cây um tùm. Bỏ mặc Kim Ngân đứng một mình trong khu rừng.

"Đáng ghét! Tu tiên ghê gớm đấy nhưng lại có quyền bắt nạt người ta à?" Kim Ngân nói, giọng điệu pha chút bực bội và mỉa mai nhẹ nhàng.

Nàng nhìn theo bóng dáng của thiếu nữ tu tiên đã vội vã bay đi, bỏ mặc nàng một mình trong khu rừng hoang vắng. Nàng cảm thấy hụt hẫng và có chút ấm ức.

"Hay là ta cũng thử tu tiên xem sao?" Nàng tự hỏi, "Biết đâu ta cũng sẽ có sức mạnh phi thường và có thể bay lượn như chim."

Nàng mỉm cười, tưởng tượng bản thân mình đang mặc một bộ đồ trắng tinh khôi, tay cầm thanh kiếm lấp lánh, bay lượn trên bầu trời.

Nàng tưởng tượng mình sẽ nhẹ nhàng lướt qua những đám mây bồng bềnh, ngắm nhìn thế giới từ trên cao, và không bao giờ phải lo lắng về việc kiếm ăn nữa.

"Nhưng mà," nàng cau mày, nhìn xuống chiếc bụng đang kêu ầm ĩ của mình, "no bụng vẫn quan trọng hơn. Tiếp tục hái rau dại nào!”

Nàng quay lại con đường, tiếp tục hái rau dại. Tuy nhiên, trong đầu nàng vẫn ấp ủ một ước mơ: Tu tiên trường sinh, thoát khỏi kiếp đói bụng nghèo khổ.

Nàng hái rau dại một cách hăng say, tưởng tượng rằng những cọng rau dại này chính là những viên thuốc tiên quý giá, giúp nàng có thể tu tiên.

Nàng hái rau dại cho đến khi đầy ắp cả làn. Nàng cẩn thận xếp từng cọng rau vào làn, như thể đang cất giữ những viên ngọc quý giá.

Khi mặt trời bắt đầu xế bóng, nàng mới luyến tiếc quay trở về miếu hoang.

Kim Ngân bước vào miếu hoang, ánh hoàng hôn le lói qua khe cửa, nhuộm vàng những bức tượng cổ kính. Nàng cất làn rau dại cẩn thận vào một góc. Nàng lấy ra một ít rau dại để nấu canh, phần còn lại nàng cất đi để dành cho những ngày sau.

Nàng đưa mắt nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng của con mèo hoang nào cả. Miếu hoang chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua tán cây lao xao bên ngoài.

Nàng cảm thấy một chút hụt hẫng. Chắc là rời đi rồi.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau. Nàng quay lại và nhìn thấy một bóng đen nhỏ đang di chuyển trong bóng tối.

Là con mèo hoang! Nàng reo lên vui mừng.

Con mèo hoang từ từ bước ra khỏi bóng tối. Nó nhìn nàng với đôi mắt xanh lấp lánh, và vẫy đuôi một cách thân thiện.

Nàng chạy đến bên con mèo hoang. Nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được gặp lại nó.

Con mèo hoang cọ đầu vào chân nàng, kêu meo meo khe khẽ.

Nàng hỏi con mèo hoang: "Mày đi đâu vậy? Sao ta tìm không thấy mày?"

Con mèo hoang không trả lời. Nó chỉ nhìn nàng với đôi mắt xanh lấp lánh, như thể muốn nói điều gì đó.

Nàng không hiểu con mèo hoang đang muốn nói gì, nhưng nàng cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với nó. Nàng biết rằng con mèo hoang này không phải là một con mèo bình thường.

Nàng cẩn thận mở chiếc túi nhỏ, lấy ra phần ít lương khô còn lại. Nhìn vào đôi mắt to tròn, long lanh của con mèo hoang, nàng cảm thấy thương cảm cho nó. Nàng không biết con mèo có ăn rau dại được hay không, nên quyết định chia sẻ phần lương khô ít ỏi của mình với nó.

Nàng bẻ nhỏ từng miếng lương khô, rồi nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt con mèo.

Kim Ngân nhìn con mèo hoang đang nhai phần lương khô nàng đưa cho. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, cảm thấy ấm áp trong lòng. Dù bản thân cũng đang đói, nhưng nàng không thể nhịn được khi nhìn thấy con mèo gầy nhom, đói khát.

Nàng xoa đầu con mèo, cảm nhận sự an ủi mà nó mang lại. Nàng nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ cơ cực của mình, khi nàng cũng phải lang thang kiếm ăn để sinh tồn.

Nàng vỗ về con mèo một lần nữa, rồi đứng dậy và đi về phía góc tối của miếu hoang. Nàng tìm một chỗ để nằm xuống, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Kim Ngân thức dậy sớm và nghĩ về việc sẽ kiếm gì cho con mèo ăn. Nàng biết rằng con mèo cần được ăn uống đầy đủ để có sức khỏe tốt. Nàng quyết định đi vào rừng để hái rau dại và tìm kiếm một ít thức ăn cho con mèo.