Kiếm tiền (2)

Thời gian trôi qua, từng ngày từng giờ, Kim Ngân vẫn miệt mài làm việc, tích cóp từng đồng xu lẻ. Mỗi ngày, nàng lại thêm vài đồng xu vào dây, tiếng leng keng vang vọng trong căn miếu hoang như lời khẳng định cho ý chí kiên cường của mình.

Cuối cùng, sau bao ngày nỗ lực, Kim Ngân cũng đã tích cóp đủ số tiền cần thiết cho lộ phí. Nàng vui mừng khôn xiết, ôm chặt lấy dây tiền xu lấp lánh, nước mắt hạnh phúc tuôn rơi. Nàng biết rằng, con đường phía trước còn nhiều chông gai thử thách, nhưng nàng đã sẵn sàng đối mặt.

Kim Ngân nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tạm biệt căn miếu hoang đã che chở cho nàng bấy lâu. Mùa xuân năm ấy, những tia nắng ấm áp len lỏi qua những tán cây, xua tan đi cái lạnh giá của mùa đông. Kim Ngân đứng trước miếu hoang, ngắm nhìn bầu trời trong xanh và hít thở thật sâu.

Trên tay Kim Ngân là chiếc túi nhỏ đựng số tiền nàng đã tích cóp được sau bao tháng ngày làm việc cật lực. Số tiền tuy không nhiều, nhưng nó là cả gia tài của nàng và là hy vọng cho tương lai. Kim Ngân cũng ý thức được rằng, số tiền nàng kiếm được vẫn còn eo hẹp, có thể sẽ không đủ cho cả hành trình dài. Tuy nhiên, nàng lo lắng rằng, nếu không cẩn thận, số tiền này có thể biến mất bất cứ lúc nào. Nàng có mệnh thiếu tiền nên nàng sợ lắm. Nàng thầm nhủ: "Tiền ơi, tiền à, hãy ở lại với ta nhé! Ta hứa sẽ trân trọng từng đồng, từng cắc để chinh phục Thanh Vân Môn!".

Vì vậy, Kim Ngân quyết định lên đường ngay lập tức. Nàng không muốn trì hoãn thêm nữa, sợ chuyện không mong muốn xảy ra.

Kim Ngân mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay tạm biệt căn miếu hoang.

Nàng bước từng bước nhẹ nhàng trên con đường mòn dẫn ra khỏi thôn Quang Huyền, nơi đã gắn bó với nàng suốt 14 năm qua. Chưa từng một lần rời khỏi đây, Kim Ngân bước những bước đầu tiên trên hành trình đến Thanh Vân Môn. Nàng biết rằng, con đường phía trước còn nhiều chông gai thử thách, nhưng nàng không hề nao núng.

Cầm trên tay bản đồ được một vị khách vẽ cho, nàng hết sức cảm kích. Biết nàng không biết được mấy chữ còn tốt bụng vẽ bằng hình minh họa cho nàng. Nhìn vào bản đồ, Kim Ngân bật cười thành tiếng. Núi non, sông suối được thể hiện nguệch ngoạc, nhưng không thể nào lẫn lộn. Đặc biệt, đám mây to bự ở vị trí cao nhất chính là Thanh Vân Môn, không thể nào nhầm được.

Kim Ngân khẽ nhún vai: "Thanh Vân Môn ơi, ta đến đây!".

Nàng hít thở thật sâu, rồi dấn bước tiếp tục hành trình. Con đường phía trước gập ghềnh, đầy sỏi đá. Nàng bước đi cẩn thận, từng bước từng bước, không để vấp ngã. Nàng biết rằng, con đường tu tiên sẽ không bao giờ dễ dàng, nhưng nàng đã quyết tâm chinh phục nó.

Mặt trời dần lên cao, chiếu những tia nắng chói chang xuống mặt đất. Nàng mồ hôi nhễ nhại, nhưng nàng không hề nao núng.Nàng lấy tay lau mồ hôi, nhưng càng lau mồ hôi càng nhiều, chảy thành từng giọt to đùng như hạt đậu.