Chương 1: Nhân loại phiền phức

Ầm ĩ quá, tiếng động cứ rào rào từ khắp mọi nơi vọng lại.

Ồn ào thế này, còn cho mèo ngủ nghê nữa không.

Kiều Kiệu cuộn tròn đuôi ôm lấy mình, chỉ muốn rúc đầu xuống dưới bụng.

Rồi, tiếng ồn càng lúc càng rõ hơn!

Kiều Kiệu bực mình duỗi móng ra, lấy hai bàn chân mềm bịt kín lỗ tai.

Khoan đã!

Kiều Kiệu giật mình, bừng tỉnh.

Rõ ràng cậu độ kiếp thất bại, chết không thể chết hơn, may mắn thì xuống Minh giới làm thủ tục đầu thai, xui xẻo thì hồn phi phách tán, đến cơ hội đầu thai cũng chẳng có.

Nhưng đây là tình huống gì thế này.

Kiều Kiệu mở mắt ra, nhưng trước mắt chỉ toàn một màu đen, xung quanh vẫn không ngừng vang lên đủ thứ âm thanh, nói những lời hắn nghe không hiểu.

Kiều Kiệu vẫy vẫy đuôi, mèo con ngơ ngác.

Đúng lúc này, trong đầu cậu bỗng vang lên một giọng nói.

[Hệ thống Thiên Đạo 018 trói định thành công.]

Cái, cái gì?

Mặt mèo Kiều Kiệu đầy vẻ ngơ ngác và nghi hoặc, nhưng ngay sau đó, một thứ gì đó xuất hiện trong đầu khiến chú mèo giật mình.

Đây là cái tổng hành dinh bát quái gì thế này!

Quá khứ, hiện tại, tương lai.

Tất cả tình tiết câu chuyện đều có thể thấy được, với người có tâm tư thì hoàn toàn có thể lợi dụng thứ này để trở thành "nhà tiên tri" như người ta vẫn gọi.

Nhưng với mèo nhỏ Kiều Kiệu, đây chính là một thần khí ăn dưa.

Cái gì mà hoàng đế đế quốc thực ra chỉ là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thích sạch sẽ.

Cha của Hoàng đế đế quốc, cũng là vị Thái thượng hoàng vừa nhậm chức, lại là một người sợ vợ đến mức ngay cả người máy bảo mẫu trong cung cũng phải dùng chung, chỉ vì sợ vợ không vui.

Vị đại thần tài chính của đế quốc hóa ra lại có sở thích mặc đồ nữ và chơi đồ chơi người lớn trên giường.

Kiều Kiệu dò hỏi thêm vài thông tin nữa mới ngỡ ngàng nhận ra mình dường như đã xuyên không đến một thế giới hoàn toàn mới. Cậu thử gọi "hệ thống" trong đầu vài lần nhưng không nhận được hồi đáp. Xem ra hệ thống này chỉ cho phép quan sát chứ không thể giao tiếp.

Kiều Kiệu tiếp tục đánh giá tình hình của mình. Sau khi hệ thống trói buộc cậu, âm thanh xung quanh ngày càng rõ ràng, giống như được phiên dịch tự động rồi truyền vào não. Nơi cậu đang ở... dường như là một buổi đấu giá. Cậu bị nhốt trong một chiếc l*иg vàng, bên ngoài phủ vải đen, khiến cậu không thể quan sát rõ ràng hoàn cảnh xung quanh.

Kiều Kiệu đứng lên, điều động một chút linh lực còn sót lại trên người.

Kết quả trong dự liệu, linh lực của cậu không đủ để chống đỡ việc cậu biến thành hình người.

Kiều Kiệu cũng không vội, cậu đi một vòng quanh l*иg, cuối cùng nằm sấp xuống giữa l*иg.

Cùng lúc đó, vải đen trên l*иg đột nhiên bị xốc lên. Ánh sáng chói mắt trên đỉnh buổi đấu giá không kiêng nể gì chiếu xuống, chiếu sáng sinh vật trong l*иg - -

Đó là một con mèo lông dài màu trắng, lông mèo trắng noãn bóng loáng mềm mại, làm người ta kinh diễm nhất chính là đôi mắt màu lam của cậu, giống như hạt châu thủy tinh trong suốt, giống như ở trong đôi mắt ấy chứa cả bầu trời rộng lớn cùng với biển rộng tráng lệ, có loại mỹ cảm động lòng người.

Nhân viên bán đấu giá bên cạnh đang cao giọng giới thiệu Kiều Kiệu cho khách hàng.

Sau khi tàu thăm dò hạ cánh xuống Cổ Lam Tinh thì bất ngờ bắt được cậu, trải qua nhiều viện nghiên cứu giám định, họ xác nhận cậu là mèo biến mất đã lâu của Cổ Lam Tinh.

Nắm bắt được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của khách hàng dưới sân khấu, nhân viên đấu giá nở nụ cười: "Đây cũng là con mèo duy nhất trên toàn hành tinh cho đến nay.”

Kiều Kiệu ngáp một cái, gác chân trước lên mép l*иg, chậm rãi duỗi lưng, đuôi không kiên nhẫn vẫy vẫy.

Nhân loại thật phiền phức.