Chương 4: Mèo đói, muốn ăn

Bùi Đường lập tức quay đổi phương hướng: “Tiên sinh, tôi đi WC trước!”

Yến Triều An biết Bùi Đường muốn làm gì, chỉ liếc nhìn bóng dáng hắn rời đi rồi rời tầm mắt, giơ tay sờ sờ mèo nhỏ đang coi bả vai anh là sô pha.

“Xuống dưới.”

“Meo ~”

‘Không cần, không muốn động.’

Kiều Kiệu lười nhác meo một tiếng, rất tự nhiên mà ngồi ở trên vai Yến Triều An, một chút ý tứ muốn xuống cũng không có.

Yến Triều An không tiếp tục thúc giục, chỉ nhéo nhéo lỗ tai mèo con.

Quý tộc béo lấy lại tinh thần, dùng ánh mắt ngắm nghía Kiều Kiệu, dáng vẻ muốn lại không dám.

‘Này béo muốn làm gì, anh thật xấu nha có thể đừng nhìn tôi được không.’

Cả người quý tộc béo run lên, vội vàng rời mắt.

Bước chân của Yến Triều An chậm một nhịp, ngay sau đó dừng lại động tác đi về phía trước, chờ tên béo đi đến phía trước mới tiếp tục nhấc bước chân.

Anh im lặng quan sát người hầu xung quanh một chút, lại phát hiện bọn họ không hề phản ứng, tựa như cái gì cũng không nghe được.

Xem ra chỉ có bộ phận nhân tài mới có thể nghe thấy tiếng lòng, cũng không biết cụ thể là điều kiện gì.

Ban đầu Yến Triều An nghĩ hẳn là có quan hệ với tinh thần lực, nhưng không có số liệu thực nghiệm anh cũng không xác định được liệu suy đoán của mình có chính xác hay không.

Kiều Kiệu đang xem tư liệu về hội đấu giá này.

Thời đại tinh tế, hội đấu giá cũng được thấy thường xuyên. Nhưng địa vị của hội đấu giá Kiều Kiệu có vẻ cao, nó ở giữa Liên Bang và Đế Quốc, một tinh hệ dự bị kỳ quái có màu xám.

Tinh hệ này có các hố đen lớn bé đủ loại trải rộng bốn phía, chỉ có vài đường hàng không từ bên ngoài có thể tới vành đai xám, mà các tinh cầu bên trong tinh hệ đều không phải nơi cư trú thích hợp, càng không có tài nguyên gì, bởi vì Đế Quốc và Liên Bang đều không có ý tưởng tấn công.

Cho đến ngày nay, khu vực vành đai xám đã trở thành ước định giảm xóc giữa Đế Quốc và Liên Bang không có phía chính phủ.

Kiều Kiệu còn muốn nhìn một chút xem ông chủ phía sau hội đấu giá này là ai, không nghĩ tới khi xem xét lại hiện lên thông báo quyền hạn không đủ.

Không thấy được bát quái, mèo con khó chịu dùng cái đuôi chụp đánh vào lưng Yến Triều An, khiến cho Yến Triều An liên tiếp dời tầm mắt hướng vào đầu cậu.

“Meo ô.”

Kiều Kiệu có chút đói bụng, cậu nhìn trái nhìn phải, cuối cùng xác định mục tiêu - trên người Yến Triều An.

Cậu thuần thục dùng đầu lông xù cọ cọ Yến Triều An, giống như khi chưa hoá hình ở trên địa cầu làm nũng với chủ nhân vậy.

Mèo đói bụng, muốn ăn thịt.

‘Đói quá, muốn ăn thịt, muốn ăn cá khô nhỏ.’

Kiều Kiệu kéo dài âm cuối, chậm rãi kêu, đôi mắt màu lam giống như biển sao nhìn chằm chằm vào Yến Triều An.

Mèo rất đói rất đói.

Kiều Kiệu cũng không xác định được mình đã bao lâu chưa được ăn cơm, sau khi thành tinh cậu không cần phải ăn cơm mỗi ngày, hơn nữa trước khi xuyên đến thời đại này, cậu vội chuẩn bị độ kiếp, ngay cả thời gian cũng quên, càng đừng nói đến chuyện ăn cơm.

Sau khi trải qua biến cố độ kiếp thất bại, có thể bảo trì cảm xúc ổn định hoàn toàn dựa vào việc cậu có thần kinh thô.

Sắc mặt Yến Triều an bất biến, anh nghĩ tới đồ ăn trên tinh hạm.

Trừ bỏ dịch dinh dưỡng thì vẫn là dịch dinh dưỡng.

Nhưng đối với mèo nhỏ mà nói, khẳng định sẽ ghét bỏ dịch dinh dưỡng.

Yến Triều An mở quang não ra, liên hệ với đội hộ vệ hoàng thất ở trên tinh hạm, để cho bọn họ chuẩn bị một ít đồ ăn cho mèo.

Đội trưởng đội hộ vệ nhận được tin tức thì vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó thành thật đi chuẩn bị thực đơn.

Cùng lúc đó, Bùi Đường đang điên cuồng gọi điện thoại cho em gái có não yêu đương nhà mình.

Điện thoại được tiếp nhận tức thì, Bùi Đường buột miệng thốt lên: “Bùi Thiển Hạ!”

Bối cảnh bên kia điện thoại có chút ồn ào, khiến cho Bùi Đường càng thêm tin tưởng tiếng lòng kỳ quái của con mèo kia.

“Có chuyện gì vậy, anh?”

“Bây giờ em đang ở đâu?” Không hổ là thượng tướng đã lăn lộn trên chiến trường, Bùi Đường nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thủ Đô - đại sảnh của cảng Tinh Đông, Bùi Thiển Hạ đứng ở trong đám người, đối với sự chất vấn của anh trai, cắn môi nhìn người đàn ông nhã nhặn bên cạnh.

“Không, không ở đâu cả.” Bùi Thiển Hạ lắp bắp trả lời, “Em đang ở bên ngoài đi dạo phố, nên có chút ồn ào.”

Bùi Đường đã chăm sóc em gái từ nhỏ, trong nháy mắt hắn liền biết được đối phương đang nói dối! Nhưng hắn không trực tiếp vạch trần, Bùi Đường biết rõ tính cách của em gái mình, ngay cả khi hắn vạch trần đối phương đang ở cảng, cô cũng sẽ không ngoảnh đầu mà rời đi.

Kỳ phản nghịch, Bùi Đường biết rõ.

Cho nên hắn chỉ nói: “Hôm nay mẹ muốn đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, em mau đến xem mẹ đi.”

Bùi Thiển Hạ vừa nghe, tức khắc không bình tĩnh: “Mẹ tới bệnh viện? Sao lại không nói với em, nơi nào không khỏe sao?”

Thật ra không có đi, nhưng Bùi Đường mặt không đổi sắc nói dối: “Gần đây tim mẹ không quá thoải mái, lo là khi sinh chúng ta mà bị ảnh hưởng, nhưng khi anh gọi cho mẹ lại không thấy ai nghe.”

Bùi Thiển Hạ cũng mặc kệ bạn trai nhỏ của mình, lập tức nói: “Đang ở bệnh viện nào, em muốn tới đó với mẹ.”

“Bệnh viện trung tâm Thủ Đô Tinh, khoa tim mạch.” Bùi Đường nói: “Nhớ mua cho mẹ một bó hoa.”

“Em đi ngay đây!” Bùi Thiển Hạ cúp điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.