Chương 7

Kiều Kiệu đi theo Yến Triều An lên tinh hạm tư nhân, đối phương trực tiếp dẫn cậu tới nhà ăn, nơi đó đã chuẩn bị các loại thịt và cá khô nhỏ dành cho mèo.

Cá khô nhỏ là trực tiếp hong khô, thịt thì đã trải qua các bước xử lý đơn giản…

Bởi vì đội trưởng đội hộ vệ sau khi tra tư liệu xong, biết được mèo không có cách nào dùng gia vị của con người.

Thời điểm Kiều Kiệu nhìn thấy cá khô nhỏ cũng đã đi không nổi, cậu để lại một tiếng meo sau đó trực tiếp nhảy lên bàn cơm, phía trên mâm đã bày biện số lượng cá khô vừa phải và thịt luộc viên.

“Meo.” Kiều Kiệu nhìn thấy người đàn ông mặc quân trang này đã chuẩn bị đồ ăn, ngọt ngào hướng anh ta kêu một tiếng, còn có ý đồ đứng lên cọ anh ta.

Nhưng Kiều Kiệu còn chưa cọ đến đã bị Yến Triều An đứng ở giữa ngăn cách.

Yến Triều An kéo chiếc ghế dựa gần Kiều Kiệu rồi ngồi xuống, dùng đôi mắt màu lam không khác Kiều Kiệu là mấy nhìn cậu: “Nhìn ta làm cái gì? Không ăn thì kêu người máy ném đi.”

Kiều Kiệu: ???

Cậu kêu meo meo một cách đầy giận dữ, sau đó gấp không chờ nổi mà quay đầu đi ăn cá khô nhỏ, sợ bị Yến Triều An thật sự nói người máy vứt cá khô đi.

‘Ăn thật ngon nha!’

Cậu cũng không thèm liếc mắt nhìn thịt viên đã nấu chín bên cạnh, chỉ lo ăn cá khô nhỏ.

Một con, hai con… rất nhanh cá khô nhỏ đã thấy đáy.

Ngay khi Kiều Kiệu muốn ăn con cá khô cuối cùng, cái mâm cá khô trước mắt đột nhiên biến mất.

Kiều Kiệu nhìn về phía tên đầu sỏ gây tội Yến Triều An, thấy anh dùng tay cầm cá khô nhỏ của mình, cậu đứng lên muốn đi tới ăn cá trong tay đối phương.

Nhưng Yến Triều An lại rời cánh tay đi, động tác của Kiều Kiệu rơi vào khoảng không.

Cổ họng của mèo trắng nhỏ phát ra tiếng gừ gừ để bảo vệ thức ăn, nhưng Yến Triều An hiển nhiên không hiểu hành vi này của Kiều Kiệu có ý gì.

Chẳng qua, Yến Triều An có thể thấy được Kiều Kiệu bây giờ rất tức giận.

“Không được kén ăn.” Yến Triều An chỉ chỉ đĩa thịt viên bên cạnh vẫn không vơi đi chút nào, “Cần phải ăn hết.”

Kiều Kiệu nhìn thoáng qua, sau đó ghét bỏ dời mắt đi, tiếp tục nhìn chằm chằm cá khô nhỏ trong tay Yến Triều An.

“Meo ô.” Cậu thay đổi sách lược, làm nũng mà cọ trái cọ phải vào cánh tay Yến Triều An, ý đồ muốn đối phương chủ động đưa cá khô đến bên miệng mình.

Nhưng Yến Triều An có ý chí sắt đá, căn bản không hề dao động.

Vì thế mà Kiều Kiệu giơ móng vuốt ra, cho dù Yến Triều An có dùng tinh thần lực với cánh tay, nhưng cuối cùng vẫn nhận lại được ba vết cào màu hồng nhạt.

Yến Triều An ngây người, cá khô nhỏ trong tay liền rơi vào trong miệng mèo.

Kiều Kiệu ngậm con cá khô cuối cùng chạy đến vị trí cách Yến Triều An rất xa, vô cùng quý trọng ăn cá khô nhỏ mà mình vất vả lắm mới đoạt được.

Bùi Đường thấy được toàn bộ tình huống, hắn kinh ngạc nhìn Yến Triều An.

Lúc này đang ở trên đường về nên hắn cũng không cần phải che giấu, trực tiếp mở miệng dò hỏi Yến Triều An: “Bệ hạ, chuyện này?”

“Không có việc gì.” Yến Triều An xoá đi vết thương trên cánh tay, “Đừng để lộ ra.”

“Vâng.”

Yến Triều An ghét bỏ xách nhóc mèo đã ăn xong cá khô lên, nắm lấy chân nó nhìn hồi lâu.

Kiều Kiệu ăn xong bắt đầu liếʍ lông, sau khi ăn uống no đủ cho dù Yến Triều An vẫn luôn niết đệm thịt thì cậu cũng chưa tức giận, vô cùng hào phóng duỗi móng vuốt đến trước mặt Yến Triều An, thái độ tuỳ tiện để cho anh niết.

Yến Triều An chủ yếu quan sát móng vuốt của Kiều Kiệu, móng vuốt giấu ở trong đệm thịt, chỉ cần niết một chút, móng vuốt nhòn nhọn sẽ lộ ra.

Móng vuốt rất bình thường đối với động vật, thậm chí còn kém so với mãnh thú nuôi sau núi, nhưng lại có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự tinh thần cấp S.

Yến Triều An thu hồi động tác, ánh mắt dừng lại ở trên người mèo nhỏ đang liếʍ lông, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Kiều Kiệu liếʍ lông xong lại ngáp một cái, sau đó cũng mặc kệ Yến Triều An hay là những người khác, tự mình nhảy khỏi bàn ăn đi thăm dò thế giới mới.

Yến Triều An lấy lại tinh thần, ra dấu bảo đội trưởng đội hộ vệ đi theo sau.

Chờ đến khi Kiều Kiệu rời đi, lúc này Bùi Đường mới mở miệng nói: “Bệ hạ, con mèo kia thế mà có thể trực tiếp làm bị thương đến ngài?”

“Trở về làm kiểm trả cho nó.” Yến Triền An nhìn vệt đỏ trên cánh tay.

Kỳ thật vết cào rất nhạt, không có trầy da hay chảy máu, nhưng đặt ở trên người Yến Triều An lại là một chuyện rất kinh khủng.

Đối với người có tinh thần lực đỉnh cấp mà nói, chỉ cần tinh thần lực tụ lại bao trùm trên da, chỗ đó có thể cứng rắn giống như kim loại.

Yến Triều An thu hồi suy nghĩ, ngược lại liên lạc với quản gia ở cung điện Thủ Đô Tinh.

“Kêu đội y tế hãy chuẩn bị trước, nhân tiện sửa sang lại phòng cách vách, đặt một số đồ chơi dành cho động vật nhỏ…” Yến Triều An nói được một nửa, anh dừng lại một chút rồi tiếp tục nói, “Đến viện khoa học tìm tư liệu tổng hợp về mèo.”

Bùi Đường nghe đến đó liền biết, Yến Triều An muốn tự mình nuôi dưỡng con mèo đầy bí ẩn này.