Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mèo Con Ăn Dưa Trở Thành Đoàn Sủng Của Toàn Tinh Tế

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phi thuyền ở trong tuyết đường vũ trụ đi mất một tuần, mà Kiệu kiệu cũng ở trong khoảng thời gian ngắn này tìm hiểu được đại khái về thế giới tương lai.

Thế giới này thoạt nhìn giống như thế giới tương lai của nhân loại, nhưng điều khác biệt đối với thế giới nhân loại đó là mỗi người ở đây đều có tinh thần lực, cấp bậc từ cao đến thấp.

Khác với sự tu luyện linh lực của yêu quái, nhưng Kiều Kiệu cũng không hiểu được nguyên lý của tinh thần lực là cái gì, chỉ biết được thông qua hệ thống, tinh thần lực càng cao thì tố chất của người đó càng tốt.

Nghĩ đến cái cổ ngày đó thế nào cũng không cắn được, rốt cuộc Kiều Kiệu cũng giải thích được nghi hoặc của mình.

Nhưng mấy ngày hôm trước khi tranh cá khô nhỏ, móng tay bao trùm linh lực lại có thể khiến Yến Triều An bị thương.

Kiều Kiệu ước tính được sức mạnh tấn công của linh lực lớn hơn nhiều so với tinh thần lực của thế giới này.

Mèo con lại cao hứng nhếch cái đuôi lên.

Nhân loại yếu ớt làm sao có thể sánh bằng với yêu quái tu luyện mấy trăm năm chứ!

Khi Kiều Kiệu còn đang miên man suy nghĩ, phi hành khí đã tới Thủ Đô Tinh, nó lơ lửng ở cách mặt đất 3 mét.

Cửa phi hành khí mở ra, mèo con vẫn còn chìm trong đắc ý dẫn đầu từ trên phi hành khí nhảy xuống, vững vàng xoay người rơi xuống đất.

Sau đó bị một tòa cung điện lớn theo phong cách Châu Âu cọ rửa toàn bộ tầm mắt.

To lớn! Cung điện!

Có đài phun nước! Có hoa viên! Còn có thể nhìn thấy những ngọn núi cách đó không xa!

Mèo con kinh hỉ muốn chạy như điên vào cung điện để nghiên cứu chỗ ở mới của mình, kết quả bốn chân ngắn vừa mới bước về phía trước một bước, tứ chi ngắn tũn của nó giống như phi hành khí lơ lửng trên không trung.

Kiều Kiệu căm tức quay đầu nhìn đầu sỏ gây tội.

“Meo meo meo!”

Kêu thật sự hung dữ, hẳn là đang mắng người.

Yến Triều An nhàn nhã nghĩ thầm, anh túm gáy mèo nhỏ, vứt nó vào trong lòng ngực quản gia vừa đến nghênh đón.

“Tắm rửa thật kỹ cho nó!”

Tiếng Kiều Kiệu mắng càng to hơn.

Mèo ghét nhất là tắm rửa, ngay cả khi đã thành yêu quái Kiều Kiệu cũng không ngoại lệ.

Cậu vùng vẫy muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực của Ryan, nhưng lại bị một đôi tay mang theo dấu vết năm tháng ấn trở về.

“Bệ hạ, bộ trưởng bộ tài chính đang chờ ngài ở thư phòng.”

“Đã biết.”

___

Kiều Kiệu bị ấn ở trong nước tắm rửa một hồi.

Thật ra trên phi thuyền cũng có chỗ tắm rửa, nhưng hoàn cảnh có hạn kém hơn so các loại hệ thống công nghệ cao duy trì nhiệt độ độ ẩm ổn định như trong cung điện, Yến Triều An lo lắng mèo nhỏ thoạt nhìn yếu ớt như vậy tắm rửa một cái liền cảm lạnh qua đời.

Trước khi giải được câu đố, anh vẫn có hứng thú với con mèo này.

Cậu muốn giãy giụa, nhưng khi so sánh với Yến Triều An, vị quản gia của cung điện này có kỹ thuật vuốt mèo cao hơn hẳn.

Dưới sự trấn an của ông Kiều Kiệu dần thoải mái mà nheo mắt lại.

Sau khi ướt sũng nước, lớp lông trắng trên người mèo ướt nhẹp dán sát vào thân, vì phòng ngừa việc nước từ đỉnh đầu chảy vào mắt, trên đầu cậu đội một chiếc mũ tắm nhỏ được thiết kế riêng.

Kiều Kiệu hưởng thụ sự phục vụ của đối phương, sau khi tắm rửa xong lại hong khô, lông trên người cậu cũng mềm mại và bóng mượt hơn.

Cuối cùng, quản gia của cung điện còn đeo cho Kiều Kiệu một thẻ mèo.

Nhưng cho dù có thoải mái, mèo cũng không thích tắm rửa.

Vì thế vừa ra khỏi phòng tắm, Kiều Kiệu đã nhanh chóng lẻn đi, cách phòng tắm càng xa càng tốt!

Dọc đường đi, Kiều Kiệu không gặp nhiều người, chỉ nhìn thấy rất nhiều người máy bảo mẫu đi ngang qua cậu trong hành lang.

Kiều Kiệu vô cùng thích thú đi lại trong cung điện khổng lồ mà không biết rằng thẻ mèo của mình có cấy ghép định vị và Yến Triều An có thể nhìn thấy tất cả chuyển động của Kiều Kiệu trên quang não của anh.

Anh vừa mới gặp mặt bộ trưởng bộ tài chính xong, độ cong khóe miệng vẫn còn duy trì rất hoàn hảo, chỉ là trong ánh mắt đã phai nhạt đi rất nhiều.

Trong khoảnh khắc bực bội, Yến Triều An mở quang não ra, kiểm tra dấu vết chuyển động của Kiều Kiệu, thấy Kiều Kiệu đã đi dạo quanh khắp các ngóc ngách trong cung điện từ lâu, Yến Triều An không khỏi mỉm cười lắc đầu.

Anh có thể tưởng tượng ra vẻ tò mò và kinh ngạc trên khuôn mặt của mèo con, rõ ràng là có khuôn mặt mèo, nhưng lại có thể biểu lộ nhiều cảm xúc khác nhau.

Tâm trạng tốt hơn, Yến Triều An cúi đầu tiếp tục làm việc.

Ở bên kia, khi mèo Kiều Kiệu đã đi đến mệt, lại tình cờ gặp được một người quen cũ.
« Chương TrướcChương Tiếp »