Chương 36

"Tiểu Trình thực sự là một đứa trẻ ngoài lạnh trong nóng. Nó thường đến chỗ dì lắm, mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều thức ăn cho mèo với thức ăn cho chó, lũ chó mèo ở đây đều vô cùng thích nó."

"À, nó còn mang một con mèo con từ chỗ dì về, còn đặt cho nó một cái tên rất Tây nữa."

Mạnh Tinh Linh gật đầu: "Vâng, hai người bọn con đang nuôi con mèo đó cùng nhau. Con đã đặt cho nó một cái tên Trung, tên là Phi Phi."

“Phi Phi?” Dì Dư cười cười, âm cuối còn đặc biệt kéo dài đầy ẩn ý,

“Hai người bọn con cùng nuôi một con mèo?

Trong mắt dì Dư đều hiện rõ lên là: Quan hệ của hai đứa không bình thường nha.

Mạnh Tinh Linh không giải thích cụ thể mối quan hệ giữa hai người với dì, mà chỉ nói về sự tích “tra” mèo của Funafei, làm dì Dư cười đến đau bụng.

"Hóa ra con mèo này thông minh như vậy. Người ta nói rằng vật nuôi sẽ giống với chủ nhân của nó. Con mèo này rõ ràng là giống Tiểu Trình, cũng vô cùng thông minh.”

Trình Kỵ Ngôn được khen ngợi, khóe mắt nhếch lên một nụ cười tự mãn không thể che giấu, cúi đầu, kề bên tai Mạnh Tinh Linh, cố ý nói mấy câu gợi đòn: "Chẳng trách, Funafei ở cùng em đã lâu, không còn thông minh như xưa nữa rồi. "

Nếu không phải dì Dư còn đang ở đây nhìn hai người họ, cô ngại thể hiện ra mặt "dễ gần" kia của mình, không hề nghẹn lại, nhưng cũng chỉ là nghiến răng nghiến lợi.

Món nợ này cô đã ghi rõ trong lòng rồi.

Dì Dư nhìn hai người tâm tình thủ thỉ với nhau như vậy, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.

Mặc dù bà không vạch trần điều đó, nhưng bà có thể nhìn ra Tiểu Trình thích Tiểu Mạnh, hơn nữa còn không phải là kiểu thích bình thường, lúc gặp cô gái nhỏ nhà người ta, từ ánh mắt, lông mày đến khóe miệng đều mang theo ý cười, lúc nhìn người ta, ánh mắt đều hiện rõ chữ “thích” trong đó rồi.

"À, mèo ở phòng đầu tiên phía đối diện, Tiểu Trình, con đưa Tiểu Mạnh đi xem đi, dì mệt rồi, ngồi đây nghỉ ngơi một lát."

Tiểu Trình đã gần ba mươi, không dễ gì mới tìm được người con gái nó thích, phải tạo cơ hội cho bọn nó ở riêng với nhau mới đúng.

......

Mạnh Tinh Linh theo Trình Kỵ Ngôn đến phòng nuôi mèo.

Cửa vừa mở ra, ngoại trừ một vài con mèo đã ngủ say trong ổ, những con mèo khác đều hoặc nhanh hoặc chậm đi đến bên cạnh Trình Kỵ Ngôn, quây xung quanh anh.

Mạnh Tinh Linh ghen tị với tố chất thu hút mèo của anh: "Trình Kỵ Ngôn, có phải trên người anh đem theo bạc hà mèo không?”

Tại sao những con mèo không đến với cô?

Trình Kỵ Ngôn ngồi xổm xuống, vô cùng bình đẳng, mỗi con mèo đều sờ một lượt.

Những lúc ở cùng mèo như thế này, đôi mắt của anh trong sáng và tinh khiết nhất, toàn thân anh đều trở nên dịu dàng hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Tinh Linh phát hiện ra điều này.

Trước đây khi anh ôm Green, đôi mắt của anh cũng trở nên rất ôn hòa, vô cùng trân trọng nó.

Thật ra anh quả thực không hề lạnh lùng và cứng rắn như vẻ bề ngoài.

Trình Kỵ Ngôn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, kéo tay cô: "Lại đây."

Mạnh Tinh Linh ngoan ngoãn bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh anh.

Trình Kỵ Ngôn sờ sờ con mèo trắng trước mặt, quay đầu lại, nhẹ nhàng kéo cổ tay cô, đặt tay cô lên người con mèo.

"Nó là con mèo ngoan nhất ở đây. Em sờ nó nhiều một chút, nó sẽ thích em ngay thôi."

Bàn tay của Mạnh Tinh Linh chạm vào con mèo trắng và nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó. Con mèo trắng cảm thấy rất thoải mái, trực tiếp nằm xuống để Mạnh Tinh Linh vuốt ve bụng của mình.

“Nó còn có mắt xanh này.” Mạnh Tinh Linh cười cười, ngẩng đầu nhìn những con mèo khác trong phòng. Mười mấy con mèo ở đây, đa số đều là mèo nhà, nhưng cũng có vài con mèo giống khác.

"Nhìn bọn nó đều không giống mèo hoang, đều bụ bẫm mịn màng bóng loáng như này. Dì Dư chăm sóc bọn nó thực sự rất tốt."

Bộ lông của con mèo trắng này rất mềm, khi sờ vào sẽ mịn và bồng bềnh như một cục kẹo bông.

"Hiện nay nền tảng livestream xuất hiện một chuyện kỳ lạ, nhiều người livestream thực ra không có thích những động vật nhỏ này tới vậy, chỉ là muốn lợi dụng chúng để kiếm tiền nên cố tình làm cho chúng trông đáng thương để gây thiện cảm."

Mạnh Tinh Linh gật đầu, nhớ tới lời Trình Kỵ Ngôn vừa nói: "Vì vậy dì Dư với những người đó hoàn toàn khác nhau, nhưng ngược lại lượt view lại chẳng được bao nhiêu.”

"Tôi nhớ trước đây tôi đã từng chứng kiến

những blogger về thú cưng bị bóc mẽ, còn không phải chỉ có một người. Họ sử dụng sự dễ thương của thú cưng để thu hút cư dân mạng và sử dụng thú cưng để thu hút lượng truy cập kiếm tiền, nhưng trên thực tế lại lộ ra rằng họ đối với thú cưng không tốt, còn thường xuyên hợp tác một số nhà kinh doanh vô đạo đức để quảng cáo, những người này tâm địa rất xấu xa. "

Lúc đó, khi Mạnh Tinh Linh nhìn thấy những tin tức này, đã tức giận đến mức viết mười bài đăng trên Weibo để buộc tội những người này về hành vi của họ, nhưng cuối cùng, hình như bọn họ không hề bị trừng phạt gì nghiêm khắc cả, vẫn như cũ kiếm được cả đống tiền.

Có lẽ thế giới này đã trở nên mục nát, trái tim của con người cũng mục nát theo nó rồi.

Tiền tất nhiên là quan trọng, nhưng nếu phải kiếm tiền bằng việc làm trái với lương tâm của mình, Mạnh Tinh Linh thà nghèo cả đời còn hơn.

Cô quay đầu nhìn dáng vẻ chỉnh tề của Trình Kỵ Ngôn, anh đang nhìn xuống, tay đang đặt trên đầu của một con mèo khác, lơ đễnh chải lông cho con nó, còn cưỡng chế chải lại kiểu tóc mới cho nó.

Mạnh Tinh Linh nhấc con mèo đáng thương kia từ trong lòng anh qua, hỏi, "Tên nó là gì?"

“Tên là Tiểu Đỗ.” Trình Kỵ Ngôn nói.

Đây là một con mèo ragdoll, Mạnh Tinh Linh vừa vuốt ve nó vừa cảm thán: "Mấy ngày nay ngay cả ragdoll cũng lang thang bên ngoài sao?"

"Sau khi dì Dư tìm được nó, dì ấy đã đưa nó đến bệnh viện kiểm tra. Nó bị FIP, cần phải tốn rất nhiều tiền để chữa trị. Dì Dư tìm chủ của nó rất lâu nhưng vẫn không có người đến nhận, vì vậy có lẽ là nó bị bỏ rơi. "

“À.” Mạnh Tinh Linh trông có vẻ đau khổ.

"Có điều bây giờ nó tốt hơn rồi."

Mạnh Tinh Linh lấy một chiếc gậy chọc mèo ra chơi với Đỗ Tử, Đỗ Tử cũng rất hợp tác với cô. Một người một mèo vô cùng hòa thuận.

Trình Kỵ Ngôn nhìn cô tới xuất thần.

Nhớ lúc mới làm quen với cô, cô cũng như vậy, khi ở bên mèo là khi cô thấy vui và thoải mái nhất, cô có thể trò chuyện với mèo mà không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác.

"Mạnh Tinh Linh."

“Hả?” Cô dừng động tác trong tay lại, nhìn Trình Kỵ Ngôn.

Ánh mắt anh nhìn cô có ý không rõ, hình như anh có điều gì đó muốn nói.

“Anh muốn nói gì với tôi?” Mạnh Tinh Linh đặt cây gậy chọc mèo xuống, đi tới chỗ anh rồi ngồi xuống.

Ánh mắt anh nhìn bản thân có chút nóng rực, nhưng Mạnh Tinh Linh vẫn chủ động, không hề né tránh cùng anh đối mắt.

"Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh, để tôi nói trước vậy."

Giọng của Mạnh Tinh Linh có chút bất ổn, trong mắt hiện lên vẻ chân thành: "Cảm ơn anh, tôi biết anh đưa tôi đến đây là để tôi vui."

Ánh sáng chiếu xuống, rơi trên đôi môi cô, vừa trong sáng lại vừa căng mọng, giống như một trái dâu tây đẫm sương vậy.

Yết hầu Trình Kỵ Ngôn khẽ động rồi lại hạ xuống.

Nơi nào đó ở đáy lòng anh, giống như có một hạt giống đang mọc lên từ dưới đất, đâm chồi nảy lộc, ngay lập tức phát triển thành một cây cao chọc trời.

Chỉ cần một nụ cười của cô, còn hiệu quả hơn bất kì loại thuốc đặc trị nào.

Anh sắp không thể kiềm chế nổi ham muốn làm chuyện xa của bản thân nữa rồi.