Chương 7

Giọng điệu của cô vô cùng thành khẩn cùng với nét mặt chăm chú như vậy, quả thực làm người ta rất khó từ chối yêu cầu của cô.

“Sao vậy?” Trình Kỵ Ngôn nhớ tới dáng vẻ tiểu bạch thỏ của cô trước đây, cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng hơn, “Có vấn đề gì sao?”

Mạnh Tinh Linh không trả lời ngay lập tức, ngược lại con mèo trong lòng đã kêu lên trước một tiếng.

Cô cúi đầu, sờ sờ đầu của Fluffy, cố gắng xoa dịu nó, sau đó tiếp tục hỏi Trình Kỵ Ngôn: "Anh nhặt được nó khi nào?"

Lần này Trình Kỵ Ngôn thực sự không ngờ rằng cô sẽ quay lại hỏi anh câu này.

Anh thoải mái đồng ý cho cô mang mèo đi một cách dễ dàng như vậy một phần là do đã quá hiểu con mèo này rồi, phạm vi nhỏ như tiểu khu này vốn không thể nào làm khó được nó, nó sẽ tự biết tìm đường về.

Còn một lý do nữa… tuyệt không thể nói ra được.

Ánh mắt của Trình Kỵ Ngôn dừng trên mặt cô một lúc lâu.

Anh nhớ tới hôm đó ở bệnh viện thú y, anh chỉ nhìn thoáng qua là đã nhận ra cô, còn đang cảm thán thật trùng hợp, không ngờ tới còn có việc trùng hợp hơn nữa.

Con mèo ngày hôm đó cô đem đi triệt sản lại chính là Fluffy.

Trình Kỵ Ngôn chưa bao giờ quay phim ngôn tình, trong mắt anh, dù là trong phim ngôn tình bản điện ảnh hay bản truyền hình đều có vô vàn cái trùng hợp để cho nam nữ chính gặp được nhau , đôi khi mấy cái trùng hợp đó quá cứng nhắc, khó tránh khỏi việc rơi vào khuôn mẫu cũ rích lỗi thời.

Nhưng hiện tại hình như anh đã hiểu được một chút rồi.

Ngay cả cuộc sống hiện thực không thể kiểm soát này cũng có nhiều sự trùng hợp như vậy, nói gì đến một kịch bản do người ta thêu dệt lên?

“Trình tiên sinh?” Giọng nói của cô đã kéo anh thoát ra khỏi đống suy nghĩ linh tinh vừa rồi.

Anh nhìn Mạnh Tinh Linh, lại nhìn Fluffy đang nằm trong lòng cô.

Có vẻ như nó chờ đợi có chút mệt, nằm trong lòng Mạnh Tinh Linh ngáp một cái, thoải mái mà duỗi tay duỗi chân, lại vươn vai một cái.

Nó mập quá rồi, lúc không duỗi người ra Mạnh Tinh Linh còn có thể ôm nó, đằng này lại duỗi ra thành một cái bánh nang lớn, cô thoáng cái đã không trụ được, trơ mắt nhìn cái bánh nang lớn này cứ thế rơi xuống đất.

"Ngaooo!"

Bốn chân nó chạm đất, nói đau thì chắc là không đau, nhưng lại bị dọa sợ một vố, đầy bực dọc kêu lên một tiếng với Mạnh Tinh Linh, sau đó chạy đến nằm bò bên chân Trình Kỵ Ngôn.

Mặc dù rất là bất lực nhưng Mạnh Tinh Linh biết rằng bây giờ không phải lúc để so đo với con mèo này.

Cô nhìn Trình Kỵ Ngôn: "Anh nhặt được Phú… Fluffy khi nào?"

Cô hỏi lại lần nữa.

Trình Kỵ Ngôn im lặng một lúc, trầm mặt suy nghĩ.

Anh nhặt được Fluffy vào nửa năm trước, nhưng đang cân nhắc xem có nên rút ngắn thời gian gần hơn một chút không.

"Khoảng ba tháng trước."

Anh trực tiếp cắt đôi thời gian, tưởng rằng không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh vẫn nghe thấy cô kêu lên: "A? Ba tháng trước?"

Mạnh tinh Linh thực sự là trợn tròn mắt.

Cô còn cho rằng vị Trình tiên sinh này dễ dàng đồng ý để cô mang mèo đi như vậy là vì anh ấy mới nhặt nó về cách đây không lâu, hoặc là anh thật ra chưa từng nhận nuôi con mèo này, chỉ là Phú Quý thích chơi cùng anh ấy mà thôi.

Kết quả là… anh còn nuôi nó lâu hơn cô nhiều như vậy!

Thì ra cô mới chính là tiểu tam!

Cô trở thành tiểu tam giữa một con mèo và một người đàn ông!

Lời này nghe có vẻ quá huyền diệu rồi nên cô cũng không nói ra, nhưng thực sự là làm người ta vừa bực vừa buồn cười.

Cô lớn bằng này rồi đến tay con trai còn chưa từng chạm qua, vậy mà lại bị một con mèo đem ra trêu đùa...

Cô nhớ những ngày ở bên nó, cô đối xử hết lòng hết dạ với nó, ngoại trừ việc cô không biết chuyện nó biết tự mở cửa đi ra ngoài, cô thừa nhận chuyện này là do mình sơ suất, còn những cái khác cô cho rằng bản thân đã cho con mèo này trải qua những ngày tháng chẳng khác gì thần tiên rồi.

Cho nó ăn thức ăn cho mèo tốt nhất, cát mua cho nó cũng là loại đắt nhất, sữa nó uống còn đắt gấp đôi sữa của cô, mua cho nó tất cả các đồ dùng thông minh...

Sao nó lại có thể đối xử với cô như vậy được!

Nhịn xuống. Cô kiềm chế, không được khóc trước mặt "chính cung", bị trở thành tiểu tam cũng không phải là lỗi tại cô.

Trình Kỵ Ngôn nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô, hai mắt ủ rũ, có chút đỏ lên, lại nghĩ do mình khiến cô sợ hãi.

Anh đáng sợ như vậy sao?

"Sao vậy?"

Cô dường như không nghe thấy câu hỏi của anh, trừng mắt nhìn vào con mèo đang nằm dưới đất, lẩm bẩm một mình: "Tôi nói sai rồi, đây không phải là mèo của tôi, là mèo của anh mới đúng, anh nhặt được nó trước..."

Đợi một chút…

Hình như đâu phải cô đang lẩm bẩm một mình đâu.

"Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền rồi. Tôi sẽ không đưa nó đi nữa, tôi nhặt được nó muộn hơn anh nhiều, theo lý mà nói thì đây phải là mèo của anh mới đúng."

"Tôi..." Mạnh Tinh Linh vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Phú Quý đang nhắm nghiền mắt nằm trên đất, cũng không muốn mở mắt ra nhìn khi nghe thấy lời cô nói, cô hoàn toàn chết tâm rồi.

Cô quay người bước đi.

Vô cùng đau lòng mà bước đi.

Lẻ loi cô độc, ngay cả một sợi lông mèo cũng không mang theo.

......

Trình Kỵ Ngôn cũng ngốc theo rồi.

Anh còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy cô vội vội vàng vàng rời đi.

Nhưng khi anh còn đang phản ứng xem chuyện gì vừa xảy ra, chưa kịp vào cửa thì cô đã quay lại.

Rõ ràng là cô đã khóc, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt, da cô rất trắng, với đôi mắt đỏ, trông cô càng giống tiểu bạch thỏ hơn.

Cô chỉ tay về một hướng nào đó, Trình Kỵ Ngôn thuận mắt nhìn theo, hình như cô đang chỉ về hướng tấm rèm.

Mạnh Tinh Linh giữ giọng nói rất thấp, giọng vẫn còn nghẹn ngào, thanh âm khàn khàn nói: "Trình tiên sinh, tôi nghĩ vẫn là nên nói cho anh biết chuyện này, nếu không thì tôi sẽ áy náy vô cùng."

Đôi mắt cô lại lướt về phía tấm rèm, vẻ mặt chợt có chút căng thẳng, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Nhà anh… hình như bị trộm đột nhập, ngay sau tấm rèm, có một đôi chân…"

Thực ra vừa rồi cô mơ hồ nhìn thấy rèm cửa chuyển động, nhìn kỹ thì phát hiện có đôi chân đứng đấy, khoảng cách quá xa nên cô không rõ đó là chân con gái hay con trai, nhưng cũng đủ dọa sợ cô một vố rồi.

Chỉ là nỗi đau “bị trở thành tiểu tam” ập đến quá dữ dội khiến cô thoáng chốc quên mất, vừa đi tới cầu thang thì mới chợt nhớ ra chuyện này.

Lúc đó đầu óc cô rối bời hết cả lên, không suy nghĩ thấu đáo đã quay đầu trở lại rồi, hành động dũng cảm vì chính nghĩa để giải cứu Trình tiên sinh… chủ nhân căn phòng này.

Nhưng mà bây giờ, sau khi bình tĩnh lại, cô mới phát hiện không khí ở đây có gì đó không đúng cho lắm.

Trình tiên sinh khi nghe tin có kẻ trộm ở trong nhà mình, không những không tỏ ra hoảng sợ, thậm chí còn không thèm quay lại mà nhìn cô bằng ánh mắt rất kỳ lạ.

Nói điều này thì không chính xác lắm, thực ra thì biểu cảm của anh không có thay đổi gì lớn. Chỉ là con người anh hình như vốn đã mang trên người bộ lọc làm mát, luôn lãnh đạm lạnh lùng như vậy. Khi nghiêm túc không nói lời nào thì nhìn rất khó gần.

Cô bỗng nhớ tới một mô tả mà cô từng thấy trên mạng: Ánh mắt anh nhìn người giống như đang nhìn rác vậy.

Có phải cô đã hiểu lầm gì đó không?

Tự dưng thấy có chút không tự nhiên.

Cô khịt mũi, sợ lại gây ra tội gì rồi, miệng chạy như bay phía trước, não tàn đuổi theo sau lưng như rùa bò: "Vậy… không còn chuyện gì nữa rồi, bye bye~"

“Nhớ đối tốt với Phú Quý nhà chúng ta nhé!"

Ngữ điệu đột nhiên tăng lên này, ngữ khí quen thuộc này, cô xấu hổ đến mức nhón chân mà đi rồi.

Đột nhiên có tiếng động từ trong rèm, Trình Kỵ Ngôn liếc mắt nhìn lại, đúng lúc đó, Từ Diêu tranh thủ vội vội vàng vàng chuồn đi như chân đã được bôi dầu.

Nếu còn không chạy, dây thần kinh của cô sắp không xong rồi.

......

Sau khi cô rời đi, Trình Kỵ Ngôn đột nhiên cúi đầu cười cười.

Vừa rồi không phải là không nói, mà là không dám nói, anh chỉ sợ càng nói càng sai rồi làm cho tiểu bạch thỏ đáng thương này sợ hãi.

Anh đóng cửa bước thẳng vào phòng ngủ, hoàn toàn quên mất rằng có một tên "đạo chích" đằng sau rèm cửa.

*

Thời gian còn lại này, tâm tình Mạnh Tinh Linh liên tục vui buồn lẫn lộn.

Cô đã rất mong chờ cuộc sống tuyệt vời một người một mèo, cuối cùng lại chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi. Nhiều ngày như vậy rồi cô mới phát hiện ra rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm chết tiệt (*), cảm thấy nghĩ như thế nào cũng khó chịu.

(Ở đây tác giả dùng “sự kiện Ô Long” là cách nói để chỉ một sự việc hiểu lầm dẫn đến những tổn thất không đáng có.)

Mặc dù cô nói rằng Phú Quý là một tên”tra mèo”, rằng Phú Quý có lỗi với cô trong khi cô đã lao tâm khổ tứ vì nó biết bao ngày qua, Phú Quý làm tổn thương trái tim cô, nhưng thật ra đó chỉ là lời cô nói ngoài miệng như vậy mà thôi.

Thực ra trong lòng cô không hề đổ lỗi cho Phú Quý, suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một con mèo nhỏ, một con mèo đa tình, tại sao phải bận tâm đến nó chứ.

Nói không chừng trong nhà vị Trình tiên sinh này còn có mỹ nam mỹ nữ khác.

Nhưng nghĩ đến điều đó lại cảm thấy buồn. Những ngày này cô đã quen với sự tồn tại của Phú Quý, mặc dù hết lần này đến lần khác nó ghét bỏ mình, làm xấu mặt mình và quá tự cao, nhưng đa số thời gian nó chỉ cuộn tròn lại ngủ ở một bên, Mạnh Tinh Linh chỉ ngồi xem nó ngủ thôi, tim cũng đủ nở hoa rồi. Khi tâm trạng vui vẻ, nó sẵn sàng để Mạnh Tinh Linh ngủ bên cạnh. Đến cả tiếng ngáy không có quy luật gì của nó cũng khiến Mạnh Tinh Linh cảm thấy hạnh phúc đến lạ.

Nhưng Mạnh Tinh Linh không quên được những ngày cùng Phú Quý đấu trí, đấu dũng. Biết bao chuyện lặt vặt thú vị đã lấp đầy những khoảng trống trong cuộc sống của cô, khiến cuộc sống hàng ngày của cô bớt buồn tẻ, khiến cô cảm thấy trong nhà luôn có một tiểu gia hỏa đang đợi cô về chăm sóc, vì vậy cô phải chăm sóc tốt bản thân rồi mới có đủ năng lực đi làm tròn trách nhiệm này của mình.

Lần đầu tiên cô có được cảm giác mình thực sự đã trưởng thành.

Nhưng sắp phải kết thúc rồi.

Không, là đã kết thúc rồi mới đúng.

Ngày hôm nay trôi qua, Phú Quý sẽ không trở lại nữa. Cho dù có đến thời gian mọi khi, nó cũng không xuất hiện nữa.

Nó có hiểu lời mình nói không?

Có lẽ là hiểu, nó luôn thông minh lanh lợi như vậy mà.

Thật ra cô cũng từng nghĩ qua, vị Trình tiên sinh kia nói ba tháng trước nhặt được nó, mới vậy mà cô đã tin rồi? Hay là đi kiểm tra thêm lần nữa?

Nhưng nghĩ lại về thái độ của Phú Quý đối với anh ta, dường như không cần phải xác minh thêm gì nữa.

Đối với một con vật cao lãnh như mèo, nếu nó không thực sự thích người đó, nó sẽ không dính anh ta như vậy.

Nếu như vậy thì có thể thấy vị Trình tiên sinh kia đối với nó cũng rất tốt.

Nghĩ thế trong lòng cô lại lóe lên một tia rung động, lại muốn đến nhà Trình Kỵ Ngôn thêm một lần, xem có thể xin anh tặng Phú Quý cho mình không.

Đương nhiên, cô rất nhanh liền từ bỏ ý định này, lý trí vượt lên trên tình cảm, loại chuyện này cô làm không được.

Cô thử nghĩ, nếu đi cầu xin, cô nên cầu xin như thế nào đây? Nói không có con mèo này cô sống không nổi?

Đây không phải cũng giống như bắt cóc sao.

Đã bị làm tiểu tam rồi, không thể lại biết rõ sự việc, còn tới trước mặt chính chủ đi gây sự hoang đường.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cô thấy buồn cười.

Hiện tại cô bình tĩnh trở lại, mỗi khi thư thả một chút thì trong đầu cứ lặp đi lặp lại lời bài hát như ma ám vô cùng hợp với tình huống hiện tại của mình:

Rốt cuộc em làʍ t̠ìиɦ nhân của người ta, cũng biết đây không phải là bởi vì yêu......

Rốt cuộc em làʍ t̠ìиɦ nhân của người ta, từ nay em không còn là bến đỗ của anh nữa.......

Khi em ở trong l*иg ngực anh ta, phải chăng đã quên anh từng yêu em nhiều như thế nào......

Sau khi cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô bất giác hát ra lời, một người ngồi ở phòng khách hai mắt vô thần hát bài hát này, cảnh tượng vừa kỳ lạ vừa mắc cười.

Cô vỗ vỗ mặt mình để tự tỉnh táo lại.

Trước đó trong lúc đón xe nghe được bài hát này, nghe ra tình cảm dạt dào trong lời hát, dù thừa nhận rất thất đức, nhưng cô ngồi ghế phía sau thật sự không nhịn được cười.

Hiện tại cô lại tự hát đến bi thương như thế.

Cô thở dài một hơi.

Chẳng trách trước đây mẹ cô không ủng hộ cô sống một mình, nói rằng chẳng những không an toàn, còn có thể khiến cô suốt ngày suy nghĩ lung tung.

Giờ cũng coi như cô hiểu được rồi. Một ngày này tâm trạng của cô có thể nói như vừa đi tàu lượn siêu tốc bảy, tám lần, lên xuống thất thường.

Mạnh Tinh Linh, tỉnh lại đi, không phải chỉ là một con mèo thôi sao! Cứ mua một con khác hoặc là đi nhặt một con khác về là được mà!

Bái bai thì bái bai, con mèo khác càng ngoan hơn.

Không phải chỉ là một con mèo thôi sao......

Huhuhuhu nó không chỉ là một con mèo, nó còn là bảo bối Phú Quý của cô mà...

Qua không bao lâu, cô lại lâm vào trạng thái đờ đẫn, trong đầu lại bắt đầu lặp lại bài hát《 Tiểu tam 》.

Chỉ là lần này, cô nghĩ đến cái khác.

Tiểu tam… Tiểu tam...

Vậy chẳng lẽ hôm nay người ở phía sau rèm cửa không phải là trộm mà là… “tiểu tam”?