Chương 1: [1] Cố Kỳ Thụy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ờm mấy chương này edit từ 1 năm trước nên khả năng đọc sẽ không thuận miệng..chỉnh lại cho bớt lỗi chính tả thôi chứ không định edit lại, từ chương 7 trở đi đc edit mới nên đọc sẽ mượt hơn. Mọi người bỏ qua tạm mấy chương đầu nhé!

10.03.24

=========

Đại Vu hiện tại cả mèo đều rất khó chịu, thế nhưng nó chỉ có thể uất ức ở trong l*иg, nhưng dù vậy nó cũng không muốn giống như đám ngốc kia bay nhảy khắp nơi, nằm nhoài ở chỗ này nhắm mắt dưỡng thần là lựa chọn duy nhất của nó.

Lông đuôi bù xù vung qua vung lại, phát ra tiếng vang không hề lớn nhưng cũng thật sự có chút ồn ào. Mà nhân loại bên ngoài kia một chút phản ứng cũng không có, điều này làm cho Đại Vu càng thêm buồn bực.

Nó giật giật đôi tai máy bay của mình, tỉ mỉ lắng nghe tiếng vang bên ngoài, các loại thanh âm rất nhỏ trộn cùng nhau, giúp Đại Vu thuận lợi xây dựng bản đồ không gian ba chiều ở trong đầu.

Dù sao Đại Vu là một con mèo hoang, trong thành phố này bất kỳ nơi nào cũng từng lưu lại dấu chân của nó. Mà hiện tại, chuyện duy nhất nó phải làm, chính là chạy trốn bất cứ lúc nào có thể.

Tuy rằng làm một con mèo hoang, chủng loại còn là mèo vườn Trung Hoa thường thấy nhất, có thể được loài người thu dưỡng là một chuyện rất may mắn. Thế nhưng đối với Đại Vu mà nói, thì chuyện cũng không tốt đẹp như vậy.

Bởi vì Đại Vu có một bí mật, nó có thể biến thành người.

Đại Vu vừa ra đời thì cũng chỉ là là một con mèo hoang bình thường, được mèo mẹ chăm sóc coi như không tệ. Thế nhưng từ khi mèo mẹ bất ngờ tử vong, Đại Vu cùng anh chị em của nó liền trở thành một nhóm tiểu đáng thương.

Một lần nọ, khi nó đói bụng đến điên rồi, Đại Vu bụng đói ăn quàng, ăn hết một cây cỏ nhỏ không tên, chính là cái loại cỏ vàng khô không có mười ngàn thì cũng có tám ngàn nhánh mọc ở ven đường.

Mà cây cỏ nhỏ không tên kia chắc là một loại thiên tài địa bảo nào đó, giúp Đại Vu mở linh trí, cũng làm cho nó có thể biến thành người. Cũng bởi vậy Đại Vu gập ghềnh trắc trở nuôi sống anh chị em của nó, đồng thời giúp chúng nó tìm được gia đình thích hợp.

Sau một thời gian Đại Vu bắt đầu điên cuồng hấp thu tri thức nhân loại, biết càng nhiều cũng càng hiểu rõ tình cảnh của mình không tươi đẹp lắm, là một kẻ không hộ khẩu, một yêu quái trong miệng loài người, Đại Vu cuối cùng lựa chọn tiếp tục dùng thân phận mèo hoang sinh sống.

Nhưng Đại Vu cũng không có quên đi thu thập tiền mà nhân loại sử dụng, dù sao lúc sinh bệnh hoặc là không tìm được đồ ăn, biến thành nhân loại là thuận tiện nhất.

Chỉ là Đại Vu không ngờ tới, tuy rằng nó vẫn luôn biết trong nhân loại có một số người tâm địa xấu xí vặn vẹo, nhưng mà mấy ngày trước lần đầu tiên nó gặp được.

Nó biết rõ mình không thể ở trước mặt người khác biến thành người, chỉ có thể linh hoạt né tránh, nhưng mà Đại Vu không nghĩ tới, người này còn cầm một cái □□, cho nên Đại Vu vẫn là bị thương tổn không nhẹ.

Nó mơ mơ màng màng nghĩ nên biến thành người đi mua một ít thuốc, lại không ngờ rằng nửa đường đã ngất đi.

Đợi đến lúc Đại Vu tỉnh lại lần nữa, nó đã ở trong bệnh viện thú y.

Tuy rằng được trị liệu, thế nhưng mà bị vải băng màu trắng quấn lấy chặt chẽ, nằm cứng ở trên giường nhỏ như cái thi thể. Đồng thời, nhờ vào thính lực loài mèo, nó từ đối thoại của hai người đứng ngoài cửa biết rõ bản thân mình là được người trẻ tuổi kia đưa đi cấp cứu.

Đại Vu rất cảm tạ nam nhân tên là Cố Kỳ Thụy này, nó cũng biết nếu không phải người này có lòng tốt cứu nó, có lẽ nó đã chết rồi. Thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là Đại Vu muốn bị nam nhân này nhận nuôi, cho nên khi biết Cố Kỳ Thụy có ý định này, Đại Vu quả thực muốn điên luôn rồi.

Đáng tiếc là trong bệnh viện khắp nơi đều có người canh chừng làm dập tắt hi vọng chạy trốn của Đại Vu, nó tuyệt vọng chờ đến ngày xuất viện, thành công bị nhét vào l*иg.

Nhà của người tên Cố Kỳ Thụy này cách bệnh viện rất gần, đối mặt với hoàn cảnh đột nhiên yên tĩnh, Đại Vu meo meo mở mắt ra quét một vòng.

Nó một mặt lạnh lùng, muốn chạy trốn hình như khó hơn rồi.

Tiểu khu Khinh Thủy này là nơi Đại Vu chỉ ghé qua một lần rồi thôi, bởi vì bảo vệ nơi này thật sự là cực kỳ hung ác. Làm một con mèo không thuộc về nơi đây, nó bị đuổi đến náo loạn.

Mà với tâm lý trả thù, Đại Vu ở đây cắm chốt rất lâu, nhưng sau mấy lần chứng kiến cảnh tượng thú cưng ở đây bỏ chạy, nó chỉ có thể liếʍ liếʍ móng vuốt, tự an ủi nói, quân tử báo thù mười năm không muộn.

Sau khi mạnh mẽ bới hư một bồn hoa, nó cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Mà hiện tại, nó cứ thế vào được... rồi...

Trong lúc Đại Vu bị đả kích đến ủ rũ nằm bẹp dí, Cố Kỳ Thụy đã chạy tới cửa nhà, theo tiếng chìa khóa mở cửa, Đại Vu vừa phục hồi tinh thần lại đã bị mùi chó phả vào mặt.

Dù là ai đang hồi phục tinh thần, đột nhiên lại quay mắt về phía một cái mặt mâm của Husky đều sẽ bị dọa đến xù lông. Đại Vu cong thân thể, ngao ngao gầm nhẹ, cảnh cáo thằng chó ngu xuẩn kia không được tới gần.

Đại Vu thậm chí quên mất nó còn đang ở trong l*иg, chó ngu ngốc kia không vào được.

Cố Kỳ Thụy cười khẽ, xoa xoa đầu Husky, âm thanh ôn nhu, "Được rồi, Tiểu Nhất, mày hù đến Đại Vu rồi."

Husky cọ cọ tay Cố Kỳ Thụy, sau đó bé ngoan nghe lời lùi về sau, một đôi mắt chó vẫn như trước thẳng tắp nhìn chằm chằm Đại Vu, ánh mắt sáng lấp lánh đặc biệt cực nóng.

Đại Vu bởi vì con chó ngáo đã cách xa ra rốt cục chậm rãi bình tĩnh lại, tuy rằng tầm mắt con chó ngáo kia vẫn khiến cho nó không dễ chịu, thế nhưng nó cũng chỉ có thể cố gắng lơ đi.

Sau khi tỉnh táo lại, sự thông minh của nó cũng thành công trở về, lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, tên nhân loại này, tại sao biết nó tên là Đại Vu? Dù sao Đại Vu là tên nó tự đặt cho mình, chẳng lẽ là trùng hợp?

Đại Vu cũng không tin có chuyện trùng hợp đến như vậy, vì vậy, từ đáy lòng nó yên lặng tăng lên cảnh báo. Mà du͙© vọиɠ chạy trốn cũng là càng thêm mãnh liệt.

Cố Kỳ Thụy suy nghĩ một chút, nhốt Husky Tiểu Nhất vào ban công, không nhìn cái con chó ngáo kia bay nhảy gào thét các loại nữa, ôm Đại Vu từ l*иg ra.

"Tốc độ khôi phục của em thật là nhanh, lông cũng mọc lại rồi, nhưng dù sao cũng lâu rồi, anh tắm cho em nhé?" Y dùng ngữ điệu nhu hòa mang theo thương lượng hỏi thăm, đôi mắt màu cà phê nhạt tràn đầy ánh sáng ôn hòa, Đại Vu thậm chí có thể cảm giác được Cố Kỳ Thụy xem chính mình như một con người bình đẳng mà giao lưu.

Đối mặt với nhân loại ôn nhu như thế, Đại Vu trái lại có chút không biết làm sao, cứng ngắc gật gật đầu, đặt móng vuốt lên bàn tay thon dài đẹp đẽ của thanh niên. Cẩn thận, cảnh giác gì đó trong nháy mắt liền cho chó ăn.

Cố Kỳ Thụy xoa xoa móng vuốt nhỏ xù lông, ý cười từ khóe miệng lan tràn, mặt mày cong cong, đặc biệt đẹp đẽ.

Bị ôm vào trong phòng tắm của nhân loại, Đại Vu đánh giá trang trí bên trong, không khỏi lại một lần nữa khẳng định nam nhân tên là Cố Kỳ Thụy này thật sự rất có tiền, có vẻ như nó được một thổ hào bao nuôi rồi.

Phi phi phi! Đại Vu lập tức hồi thần, nhưng mà nó phải chạy trốn. Những thứ này đều là phù du! Là phù du!

Trong lúc Đại Vu đang thôi miên bản thân, nó bị bỏ vào trong dòng nước ấm áp, Đại Vu không kìm lòng được híp mắt một cái, thật thoải mái ~

Lập tức ý thức được chính mình vừa lộ ra bộ dáng ngu xuẩn Đại Vu quả thực cả mèo đều không tốt, đều do nhân loại này pha nước ấm thật sự quá thoải mái! Đều là lỗi của nhân loại này! Hừ!

Đại Vu cố gắng tỏ vẻ đứng đắn, không nhìn thấy dáng dấp Cố Kỳ Thụy đang nhịn cười, bằng không nhất định sẽ lập tức xù lông.

Bộ lông màu vàng của mèo mướp phủ kín bọt, ngón tay Cố Kỳ Thụy không nhẹ không nặng xoa trên người nó, Đại Vu không khống chế được bắt đầu buồn ngủ.

Đầu nhỏ chốc chốc gục xuống, cuống họng trong vô ý thức phát ra tiếng ngáy bé nhỏ.

Cố Kỳ Thụy cười khẽ, lúc mang Đại Vu từ trong phòng tắm đi ra, nó đã ngủ say đến giơ cái bụng trắng lên trời.

Đại Vu từ lúc còn ở bệnh viện lúc nào cũng suy nghĩ cách chạy trốn, đều luôn căng thẳng thần kinh, mà mấy ngày sắp xuất viện càng là thời khắc đều cảnh giác.

Tinh thần luôn tập trung cao độ cũng sớm đã bắt đầu uể oải, tín hiệu cần nghỉ ngơi không ngừng truyền đến, lại đều bị Đại Vu phủ quyết. Mà vào lúc này, bên cạnh là nhân loại được dán nhãn có thể tin tưởng, hoàn cảnh lại an toàn thoải mái, hơn nữa động tác Cố Kỳ Thụy mềm nhẹ, khiến Đại Vu theo bản năng buông lỏng cả người, lập tức ngủ thϊếp đi.

Ngoài ban công Husky nhìn con vật nhỏ đang ngủ trong khăn lông, lông mao đều cuộn lại hết, dừng lại tất cả động tác, ngay sau đó Husky lông bù xù liền biến thành một đại soái ca lưng cao chân dài, hơn nữa còn là đại soái ca cởi trần bên dưới chỉ quấn một miếng lông.

Mở cửa ban công, hắn nhanh chân nhảy qua, ba, bốn bước liền đi tới trước người của Cố Kỳ Thụy, một đôi mắt xanh rạng ngời rực rỡ như bảo thạch nhìn y, "Đưa cậu ấy cho tôi." Âm thanh từ tính khi nói chuyện chậm rãi mang theo ngữ điệu kỳ lạ, chợt nghe thì thấy có chút kỳ quái rồi lại dễ nghe hài hòa bất ngờ.

"Cậu biết chăm sóc người ta?" Cố Kỳ Thụy có chút đau đầu nhìn con Husky phóng khoáng này, trong con ngươi cà phê nhạt tràn đầy bất đắc dĩ, "Còn nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, da của cậu phải biến thành quần áo, là quần áo, không phải loại váy lông này..."

Y nói xong, thấy Tiểu Nhất hai mắt vẫn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Đại Vu, liền biết tên Husky này hoàn toàn không có nghe lọt, than thở, "Cậu nha!" Đối với cục lông làm mình đau tim này con sen(2) như y chỉ biết xoa xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng đặt khăn lông lớn vào trong tay Tiểu Nhất, "Động tác nhất định phải nhẹ nhàng biết chưa?"

(2)Cái này trong tiếng trung dùng từ nghe rất vui 'quan hốt cít'

"Đại Vu đã lâu không có nghỉ ngơi thật tốt, cho nên lúc cậu sấy lông cho nó phải nhớ kỹ động tác phải nhẹ, nhất định chớ đem Đại Vu đánh thức biết chưa?" Cố Kỳ Thụy không yên lòng dặn, đối mặt với Husky "Mỹ danh" là Ngáo, y thật sự là rất không yên lòng.

Tiểu Nhất cẩn thận từng li từng tí một ôm tiểu miêu vàng như cây nghệ bên trong khăn lông, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ một chút mũi nhỏ ướŧ áŧ của mèo con, cười như kẻ ngu si.

"Tiểu Nhất ——" Cố Kỳ Thụy kéo dài âm thanh, khiển trách nhìn con Husky si hán này.

Tiểu Nhất lập tức lấy lòng mà hướng về phía Cố Kỳ Thụy cười ngây ngô hai tiếng, khuôn mặt đẹp trai vốn lạnh nhạt lập tức liền bị phá huỷ triệt để, trở thành một thằng ngốc bạch ngọt làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Tuy rằng lúc thường tác phong phóng đãng bất kham, cực kỳ thô lỗ, thế nhưng quay mặt về phía mèo con mềm mại, Tiểu Nhất lại tỉ mỉ ôn nhu bất ngờ.

Nhiệt độ máy sấy tóc chỉnh đến nhỏ nhất, ấm áp nhưng sẽ không nóng đến Đại Vu đang ngủ say. Gió nhẹ ấm áp khiến Đại Vu vô cùng thoải mái, tiếng ngáy nhỏ đã dừng lại vì sau khi ra khỏi nước ấm có chút lạnh lẽo giờ lại vang lên

Husky lần thứ hai không khống chế được biến thành mặt si hán, môi mỏng mềm mại nhẹ nhàng rơi vào trên lông Đại Vu.

- --

Tai máy bay ^^

Mèo Mướp Chán Ghét Tên Husky Nọ - Chương 1: [1] Cố Kỳ Thụy