Chương 5: [5] Chạy không thoát

Mặt trời sau giờ ngọ, lúc Đại Vu tỉnh lại cả mèo tắm trong ánh nắng ấm áp thoải mái, nó lăn lăn trên giường rồi mơ màng ngồi dậy liếʍ móng vuốt rửa mặt, sau đó mới nhận ra ồ trong phòng chỉ có một mình mèo.

Đại Vu luôn nghĩ đến việc chạy trốn lập tức thấy tinh thần phấn chấn, mắt nó sáng ngời, đây không phải cơ hội tốt sao?

Nhưng mà từ bụng nó phát ra tiếng "ùng ục" khiến Đại Vu tức mình! Sao mà cứ không có chí hướng vậy hả! Sao lại dễ đói bụng vậy hả? Lỡ như vì ăn mà làm hỏng việc chạy trốn thì sao?

Đại Vu suy tư nửa ngày, quyết định chỉ ăn no ba phần thôi.

Nói là làm, thanh niên mảnh khảnh login, lần này để nhanh chóng, cậu cầm một cái bánh bao thịt, một miếng gà chiên. Một cái bánh bao một cái đùi, Đại Vu dùng mười phút tốc chiến tốc thắng.

Cậu lau khuôn mặt bóng nhẫy, ợ một cái, không ngờ mình đã ăn no đến năm phần, so với dự tính thì hơn một chút, cũng khá tốt.

Đại Vu đã sớm tính toán con đường chạy trốn men theo nhà hàng xóm, nên cậu cũng không vội vã, nhẹ nhàng mở cửa sổ, sau khi nhảy vào ban công nhà cách vách thì Đại Vu hoảng loạn khi phát hiện bên trong có người.

Có một người ngồi trên sô pha, may là hắn đang cúi đầu, dựa vào âm thanh thì hình như còn có người đang làm cơm trưa trong bếp. Đại Vu tức giận giơ móng vuốt, lại muộn màng phát hiện mình ở trong hình dạng con người, cậu đau đến nỗi xém gào thành tiếng, cố gắng nín lại, đôi mắt ửng đỏ chảy nước ròng ròng, tay cũng đỏ chót một mảnh.

Dùng sức hít mũi hai lần, Đại Vu trừng mắt rồi quyết định, mở cửa sổ ở ban công để đi vào.

Tuy động tác này độ nguy hiểm cao, nhưng là một bé mèo siêu dẻo dai, đối với Đại Vu đây chỉ là chuyện nhỏ, nhanh chóng được quyết định.

Thế nhưng, chờ tay cậu hết đau mới được, cậu chu mỏ, miệng nhỏ không ngừng thổi vù vù, dáng vẻ quả thật là dễ thương muốn chết, nhưng đáng tiếc là không có ai nhìn thấy.

Sau khi tốn công sức kéo được cửa sổ ra, Đại Vu giơ chân tiến vào, cậu đạp lên bàn sách, nhưng chưa kịp đứng vững đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.

Cái con đỏ phối xanh biếc nom vô cùng thê thảm đang bị treo trên đèn là gì vậy? Con người đứng cạnh máy vi tính sao lại có khí chất của chó ngốc chứ? Còn nữa, cậu bị lộ rồi sao? Cậu vậy mà chạy vào phòng đang có người, Đại Vu điên mất thôi.

Người đầu tiên phản ứng là Husky, hai mắt xanh của hắn toả sáng như mặt trời nhỏ, ngang ngược kéo không khí trong phòng lên cao mấy độ. Chân dài bước qua, lúc Đại Vu còn chưa kịp phản ứng đã ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của thanh niên, mạnh mẽ ấn người vào ngực.

Đại Vu mơ màng ngửi thấy mùi chó quen thuộc, cậu cảm thấy não mình hỏng rồi, không thể dùng để suy nghĩ nữa. Cho nên, con chó ngáo kia cũng có thể biến thành người?

"Đại Vu ơi~" vẫn là âm điệu kỳ lạ, nhưng hơi thở ấm áp phun bên tai Đại Vu làm cậu run rẩy, một luồng điện chạy dọc thân thể, tai cũng đỏ lên. Sau đó, "bùm" tai người trắng trẻo non nớt biến thành tai mèo, thậm chí đuôi mèo nho nhỏ cũng mọc ra.

Đại Vu cảm nhận được cảm giác đã lâu không gặp, cả mèo xấu hổ đến sắp nổ tung, cậu nỗ lực rúc vào ngực Husky, không muốn cho ai thấy được mình.

"Con mèo ngu! Con mèo ngốc! Mèo vừa ngu vừa ngốc!" Thiếu niên Vẹt diễm lệ trưng ra một nụ cười đáng ghét, âm thanh sắc bén trào phúng: "Bị chó ngáo sờ một cái liền xù lông! Ngu gì mà ngu quá!"

Đại Vu bị ma âm rót vào tai, lông đuôi cũng xù lên, cậu ngẩng đầu lên, một tay câu vào cổ Husky, một tay duỗi ra biến thành móng mèo đáng yêu, nếu ai có thể bỏ qua mấy cái vuốt đang loé sáng kia, chỉ nhìn đệm thịt nho nhỏ thì đúng là đáng yêu thật.

"Chó ngáo, bế tôi qua đó!" Đại Vu nổi nóng lên bèn sai khiến chó nhà người ta không chút trở ngại, mà Husky chìm đắm trong sự chủ động của mèo mướp nên cũng không còn trí thông minh, Mèo mướp nói gì thì là cái đó, chính là không có nguyên tắc như vậy đó.

Nhóc Vẹt đang bị mắc trên đèn không xuống được, khi thấy vuốt mèo lao về phía mình, cũng xù lông lộ đuôi ra, khi Mèo mướp 🐈 lao tới lần hai, tay cũng trực tiếp biến thành cánh, khua trong không khí.

Vì cửa sổ ở ban công và phòng khách đều được Đại Vu mở ra, cho nên hai nhân loại cuối cùng cũng đã nghe thấy một số âm thanh không hài hoà, hai người liếc nhìn nhau, mở cửa phòng khách.

Cả Cố Kỳ Thuỵ và Tề Khải Trạch đều không thể tưởng tượng nổi khung cảnh hỗn loạn ở đây.

Thiếu niên đang bay nhảy trên không trung có một đôi cánh xanh biếc, nhìn kỹ mới thấy miệng đã biến thành mỏ, lông đuôi màu đỏ kiều diễm rũ phía sau người, đôi chân trắng trẻo lúc lắc giữa trời.

Người bình thường nhất trong phòng là thanh niên mặc áo màu xám tro, nhưng trong ngực lại đang ôm một thanh niên có tai mèo, chòm râu trên mặt rung rung, đuôi cũng không ngừng vung vẩy, một cánh tay người đang ôm chặt thanh niên áo xám, một cái tay khác là vuốt mèo, Cố Kỳ Thuỵ lập tức trở thành cái người bỏ qua móng vuốt loé sáng chỉ thấy đệm thịt hồng hồng kia.

Đầu tiên y thấy dễ thương muốn xỉu, sau đó mới ép mình tỉnh táo lại, lượng tin tức cần tiếp nhận ở đây hình như hơi nhiều.

Cố Kỳ Thuỵ cứng ngắt xoay sang nhìn Tề Khải Trạch, lúng túng nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh cũng là người quản giáo?"

Tề Khải Trạch cũng không bình tĩnh hơn Cố Kỳ Thuỵ được bao nhiêu, anh dùng vẻ mặt phức tạp gật đầu, xem như trả lời Cố Kỳ Thuỵ.

"Đã bao lâu?" Cố Kỳ Thụy càng thêm ngượng ngùng.

"Cũng không bao lâu, tháng trước mới vừa phát hiện." Nghe đến Tề Khải Trạch trả lời Cố Kỳ Thụy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thời gian gần đây, vì chuyện của Đại Vu, y không thường xuyên tiếp xúc với anh hàng xóm, cho nên dù Tề Khải Trạch có máy phiên dịch cũng sẽ không biết những lời Tiểu Nhất đã nói, đây là may mắn trong bất hạnh.

Con chó ngáo kia từng sủa mấy câu như là: "Cha, cha đang quyến rũ tên ngốc nhà đối diện ư?", cũng may không bị người trong cuộc là Tề Khải Trạch nghe thấy. Nếu không thì xấu hổ chết mất!

Cố Kỳ Thuỵ thấy mệt tim quá!

Nhưng Đại Vu vốn không nên xuất hiện ở đây làm Cố Kỳ Thuỵ thành công dẹp vụ xấu hổ qua một bên, y cố ý nghiêm mặt, hơi tức giận hỏi: "Đại Vu, cưng không thích nhà anh sao? Sao cứ muốn chạy trốn?"

Mèo mướp nghe vậy thì hơi ngại, lần nữa co người lại, thành công giấu mình vào ngực Husky không cho Cố Kỳ Thuỵ thấy, sau đó tiếng nói trong suốt của thiếu niên vang lên: "Thì tôi đâu biết Husky nhà anh cũng có thể biến hình, dù sao con người các anh đều nói chúng tôi là quái vật, bị phát hiện sẽ bị gϊếŧ..."

"Tôi không trốn thì ngồi yên chờ chết hả?" Nói một hồi Mèo mướp cảm thấy mình rất là có lý, trở nên cây ngay không sợ chết đứng, thò đầu ra, gật gật.

Thấy tai nhỏ của Đại Vu nhúc nhích, Cố Kỳ Thuỵ không giận nổi, y bị dễ thương đến thanh máu trống không.

Nhưng y vẫn cố giữ vững lý trí, dù sao đây là chuyện trọng đại sau này bé đáng yêu có chịu ở lại nhà mình không!

"Vậy bây giờ Đại Vu còn muốn đi không?" Cố Kỳ Thuỵ đi đến, đôi mắt cà phê chăm chú nhìn Mèo Mướp, tay nhẹ nhàng cầm móng vuốt mèo nhỏ, trong đầu đều là cảm giác mềm mại của đệm thịt.

Anh có biết bây giờ anh rất giống một tên biếи ŧɦái không?

Đôi mắt nhỏ của Đại Vu đảo đảo bắt đầu ra điều kiện, "Vậy anh phải cho tôi ăn ngon, đồ trong tủ lạnh nhà anh còn không đủ tôi nhét kẽ răng một bữa!"

"Oke, anh làm riêng cho em một cái tủ lạnh lớn!" Mặt mày Cố Kỳ Thuỵ cong cong, Mèo mướp của nhà y rồi, không chạy được.

"Hừ!" Đại Vu hơi chảnh mèo quay đầu đi, "Vậy tôi miễn cưỡng chấp nhận anh! Con sen!" Nói xong nó cọ cọ biến lại thành mèo, như là đang ngại ngùng muốn trốn, đáng yêu ghê.

Sau khi biến lại thành Mèo mướp, Đại Vu mới nhận ra mình vẫn còn ở trong l*иg ngực Husky, cái này ai mà chịu được, để lại mấy vết móng vuốt trên mặt đẹp trai của Husky xong, nó nhảy sang người Cố Kỳ Thuỵ.

"Đại Vu ơi~" Tiểu Nhất đáng thương nhìn con mèo mướp đã không còn để ý đến mình, gọi tên của nó.

Tai máy bay của Đại Vu run rẩy, cảm giác kỳ lạ lại đến rồi, cũng may đang ở hình mèo, nếu không lại xổ lông hiện hình.

Cho nên, con Husky này đáng ghét lắm luôn!

Ba người một mèo đi tới phòng khách, Con Vẹt bị bỏ lại chấm hỏi bay đầy đầu, một mỹ thiếu niên trong veo ở đây mấy người không thấy hả? Còn chủ nhân ơi, anh còn nhớ Con Vẹt xanh biếc mình nuôi hay không?

Tề Khải Trạch giúp Cố Kỳ Thuỵ bưng thức ăn lên bàn, đếm số bát đũa rồi mới chần chờ hỏi Cố Kỳ Thuỵ: "Hình như anh quên Con Vẹt trong phòng rồi?" Vừa rồi chỉ lo để ý người trong lòng, ai rảnh mà lo con chim miệng tiện đó...

Cố Kỳ Thuỵ nghe vậy thì động tác khui rượu hơi dừng lại, lúng túng: "Chắc Con Vẹt còn ở phòng dành cho khách..."

"Em dẫn cậu ta ra đây." Cố Kỳ Thuỵ bước nhanh tới, sau khi gây hoạ cho phòng ốc nhà hàng xóm tiên sinh, lại gây hoạ cho thú nuôi của người ta, luôn cảm thấy mình có bệnh!

Hiếm thấy có một lần Cố Kỳ Thuỵ da mặt mỏng bị quỷ thần xui khiến dừng bước, quay đầu nhìn Tề Khải Trạch, không ngờ đối diện với tầm mắt của đối phương.

Cố Kỳ Thuỵ sững sờ, buộc miệng: "Hay là chúng ta đập thông hai nhà đi..."

Sau khi nói xong Cố Kỳ Thuỵ mới kịp phản ứng lại, đỏ bừng mặt.

Tác giả có lời muốn nói:

Ba Cố: Có phải mình không cẩn thận đã làm lộ thuộc tính?