Chương 17: Tôi có thể tiếp tục không?

"Đây là hợp đồng cậu ký?" Trạm Chương Ngữ ném hợp đồng lên bàn, khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, khí thế tỏa ra khiến người ta run sợ.

Nhậm Nam Dụ cúi đầu, ngay cả cậu cũng biết bản hợp đồng này đã bị họ làm hỏng.

Một bản hợp đồng tốt đẹp đã được thương lượng kỹ càng, kết quả bị họ biến thành thế này, đừng nói là kiếm lời, có lẽ chúng ta phải mất tiền, có khi còn phải bồi thường, ai mà biết được cũng phải tức giận.

Chưa kể đến phiền phức còn nhiều hơn thế, Trạm Chương Ngữ là tổng giám đốc, phải chịu trách nhiệm về hoạt động kinh doanh của công ty, nếu để tổng công ty biết anh ký một bản hợp đồng như vậy, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn!

Nhậm Nam Dụ cúi đầu không nói, Quý Lưu bên cạnh lại không hề tỏ ra hối lỗi, thậm chí còn ngẩng cao đầu, ra vẻ "anh muốn làm gì tôi nào?".

Trạm Chương Ngữ không thèm để ý đến Quý Lưu, mà nhìn sang Nhậm Nam Dụ, "Cậu có đầu óc không vậy? Loại hợp đồng này mà cũng ký? Hơn nữa bản hợp đồng này đã được thương lượng xong xuôi rồi, vậy mà còn có thể biến thành thế này, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?"

Ban đầu Nhậm Nam Dụ còn hơi chột dạ, bị mắng vài câu cũng nhận, nhưng nhìn thấy Trạm Chương Ngữ phớt lờ Quý Lưu mà chỉ mắng mình, trong lòng bỗng dưng không cam tâm, nhịn không được nhỏ giọng lầm bầm: "Đâu phải lỗi của một mình tôi, sao chỉ mắng mỗi tôi?"

Nhậm Nam Dụ không phải là không nhận ra lỗi của mình, nhưng xét cho cùng cậu cũng là bị liên lụy, gặp phải chuyện như vậy, trong lòng cậu cũng không thoải mái gì.

Nghe vậy, Trạm Chương Ngữ nhìn sang, mặt không chút biểu cảm, "Cậu ta là đồ ngu, chẳng lẽ cậu cũng vậy?"

Nhậm Nam Dụ nghẹn họng, sự bất mãn và tức giận trong bụng tiêu tan trong chớp mắt.

Quý Lưu là đồ ngu, cậu thì không phải.

Hơn nữa, dù Quý Lưu có đốt tiền thế nào cũng là con trai của ông chủ, ông chủ cũng không thể cắt đứt quan hệ huyết thống với cậu ta, còn cậu thì khác, cậu chỉ là một nhân viên quèn.

Mới vào làm đã gây ra sai lầm lớn ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, nếu truy cứu trách nhiệm, đuổi việc là còn nhẹ.

Tuy nhiên, dám mắng thẳng mặt Quý Lưu như vậy, e rằng chỉ có mỗi Trạm Chương Ngữ.

Nhậm Nam Dụ len lén quay đầu nhìn, quả nhiên sắc mặt Quý Lưu đã đen như đít nồi.

Trạm Chương Ngữ hoàn toàn không để ý đến cậu ta, thậm chí còn không thèm liếc nhìn một cái, chỉ nói tiếp: "Cậu đã không phải đồ ngu, vậy tôi mắng cậu có vấn đề gì?"

"..." Nhậm Nam Dụ suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy lời Trạm Chương Ngữ nói cũng có lý.

"Vậy tôi có thể tiếp tục không?" Trạm Chương Ngữ đẩy gọng kính vàng trên sống mũi.

Nhậm Nam Dụ: "..." Mẹ kiếp.

Mãi đến khi sắp tan sở, Nhậm Nam Dụ mới được "tha bổng".

Ra khỏi văn phòng, trở về bàn làm việc, Nhậm Nam Dụ ủ rũ gục mặt xuống bàn.

Chị Đông Nhi và mọi người đã quan sát từ nãy giờ, thấy cậu ra ngoài liền xúm lại, "Thế nào rồi?"

"Bảo tôi viết bản kiểm điểm, mai nộp." Nhậm Nam Dụ uể oải nói.

"Tốt quá rồi!" Chị Đông Nhi vỗ vai Nhậm Nam Dụ, Mộ Dương và mấy người bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt cái gì?" Nhậm Nam Dụ hoàn toàn không vui nổi, trong đầu cậu bây giờ vẫn còn văng vẳng những lời Trạm Chương Ngữ nói.

"Sao lại không tốt? Kêu viết kiểm điểm nghĩa là không định truy cứu trách nhiệm của cậu nữa, ngốc ạ." Chị Đông Nhi cười nói.

Tổ trưởng Mộ Dương cũng cười, "Nếu đuổi việc thì khỏi cần viết kiểm điểm."

Mấy người bên cạnh nghe vậy cũng gật đầu tán thành.

Nhậm Nam Dụ lập tức ngồi thẳng dậy, tinh thần hơn hẳn.