Chương 2: Nhặt Được Một Chú Mèo

Vừa nghĩ đến chuyện liên hoan, Nhậm Nam Dụ vừa đi về phía tòa nhà mình ở dưới ánh đèn đường le lói.

Chung cư anh ở tuy không lớn, nhưng vị trí và môi trường xung quanh đều khá ổn, cổng còn có bảo vệ trông coi.

Khi đang rẽ vào góc, một bóng người bất ngờ lao ra, chạy vụt qua mặt Nhậm Nam Dụ, khiến anh giật bắn mình.

Người nọ chạy quá nhanh, lại bất ngờ xuất hiện, Nhậm Nam Dụ chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng.

"Gì vậy?" Nhậm Nam Dụ lẩm bẩm, nửa đêm nửa hôm không ngủ, nấp trong bụi cây dọa người khác, không bệnh hoạn thì là gì?

Lẩm bẩm xong, Nhậm Nam Dụ tiếp tục đi về phía trước.

Khi đi qua bụi cây mà người kia vừa chui ra, Nhậm Nam Dụ theo bản năng liếc mắt nhìn, và cái nhìn này khiến anh dừng bước.

Có một vật màu trắng nằm đó, do ánh sáng quá yếu nên không nhìn rõ, nhưng chắc chắn là vật sống, có thể là mèo hoặc chó, bởi vì chân nó vẫn đang động đậy.

Nhậm Nam Dụ nhìn về phía người nọ vừa chạy, do dự một chút, rồi quay người bước vào bụi cây.

Đi gần hơn, Nhậm Nam Dụ mới nhận ra vật màu trắng kia là gì, đó là một con mèo, một con mèo lông dài màu trắng.

Lúc đầu Nhậm Nam Dụ không nhận ra, bởi vì nửa người nó bị vùi trong đất, đầu còn dính đầy bùn đất.

Nếu không phải vì chân nó đang động đậy, cộng thêm trời tối om, có lẽ Nhậm Nam Dụ đã không để ý.

Nhậm Nam Dụ ngồi xổm xuống, bới lớp đất bùn ra, lôi con mèo ra ngoài.

Con mèo trông lạ lắm, có vẻ như không được tỉnh táo cho lắm, cứ lờ đờ, ngơ ngác. Nhậm Nam Dụ ghé mũi ngửi thử, một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Rõ ràng là bị ai đó cố tình chuốc say rồi.

"Bệnh hoạn à?", Nhậm Nam Dụ lẩm bẩm, vẫn không quên "chúc phúc" cho kẻ thần kinh kia.

Chuốc rượu mèo rồi đem chôn sống, kẻ này chắc chắn bị tâm thần rồi, nếu không thì người bình thường sao có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy chứ?

Nhớ lại dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của người nọ, Nhậm Nam Dụ cũng lờ mờ đoán ra lý do. Hắn ta mà không chạy, để anh tóm được thì anh cho hắn một trận nhừ tử rồi!

Trong lòng đầy căm phẫn, Nhậm Nam Dụ đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai, bèn cởϊ áσ sơ mi ra bọc con mèo lại, sau đó ôm lên nhà.

Vừa vào nhà, Nhậm Nam Dụ cởi giày, bật đèn rồi đặt con mèo lên bàn trà để kiểm tra.

Lúc nãy ở chỗ tối om, lại là trong bụi cây ven đường, anh không có cơ hội kiểm tra xem con mèo có bị thương gì không.

Nói là thích mèo, nhưng Nhậm Nam Dụ cũng chỉ dừng lại ở mức độ nhìn ngắm ven đường, chứ không hiểu biết gì nhiều.

Mở áo sơ mi ra, Nhậm Nam Dụ cẩn thận kiểm tra, thấy không có vết thương nào, xương cốt cũng có vẻ ổn, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Chưa từng nuôi mèo bao giờ, Nhậm Nam Dụ cũng hơi lúng túng.

Anh lướt điện thoại, tìm kiếm một hồi nhưng không thấy phòng khám thú y nào gần đây. Lại tìm đọc vài bài viết về cách xử lý khi mèo say rượu, cuối cùng anh quyết định bế con mèo vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.

Con mèo này là mèo lông dài, bộ lông trắng muốt xen lẫn vài sợi lông màu xám.

Nhậm Nam Dụ không phân biệt được giống mèo, chỉ biết bộ lông của nó dính đầy thứ gì đó, bết thành từng mảng, nhớp nháp, không tắm rửa không được.

Cũng may là nó say bí tỉ, nằm im cho anh tắm rửa, không tốn quá nhiều thời gian.

Tắm rửa sạch sẽ cho mèo xong, Nhậm Nam Dụ cũng tranh thủ tắm rửa cho bản thân. Xong xuôi, anh chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, ngồi phịch xuống ghế sofa.