Chương 16

Diệp Hi Ảnh cưỡi Đạp Lãng thuận buồm xuôi gió, rất nhanh bắt được một con thỏ, một con cáo, một chim ngói cùng một con sói nhỏ. Khi nàng đang đuổi theo một chú nai thì Đạp Lãng bắt đầu xao động bất an, đạp loạn xạ tại chỗ, ngửa đầu hí vang không ngừng.

"Đạp Lãng, làm sao vậy?" Diệp Hi Ảnh cúi xuống, khẽ vuốt cổ Đạp Lãng, khi nàng khuynh người, kim châm vừa vặn cắm vào thân Đạp Lãng làm nó đau đớn thất kinh, không nghe điều khiển mà chạy như bay về phía trước.

"Đạp Lãng, dừng lại, dừng lại." Diệp Hi Ảnh ra sức kéo dây cương, nhưng dùng sức cây kim càng đâm sâu, Đạp Lãng đau càng phóng nhanh hơn.

Diệp Hi Ảnh không biết Đạp Lãng bị cái gì, không chịu ngừng lại mà tốc độ cứ tăng lên, cây cối hai bên bị trôi tuột về sau, tiếng gió gào thét bên tai, nàng không dám manh động, hai chân đành kẹp sát bụng ngựa, tay tóm chặt dây cương, không biết phải làm sao, đúng lúc này, một mũi tên có đính lông trắng ở đuôi từ sau bắn tới, lực bắn rất lớn, nghe cả âm thanh vun vυ"t xé gió.

Mũi tên bắn trúng ngực phải Diệp Hi Ảnh, ngực đau nhức làm cho Diệp Hi Ảnh không thể kẹp chặt thân ngựa được nữa, tay cũng không nắm nổi dây cương, trước mắt tối đen, người té ngã về bên phải.

"Tiểu Ảnh!" Tiêu Tử An thấy Diệp Hi Ảnh ngã xuống đất liền hô to một tiếng, hắn vốn cách Diệp Hi Ảnh rất gần, nghe thấy tiếng hí vang trời của Đạp Lãng nên mau chóng chạy lại đây, vừa lúc chứng kiến cảnh Diệp Hi Ảnh trúng tên ngã xuống.

Lòng hắn nóng như lửa đốt, nhảy xuống ngựa, cẩn thận trở người Diệp Hi Ảnh, sắc mặt nàng tái nhợt, mắt nhắm chặt, mũi tên sắc bén xuyên qua thân thể nàng, máu chảy dọc thân tên, bạch y bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn. Tiêu Tử An bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ, tim hắn như bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng, người vừa nãy còn hào hứng phấn chấn, hiện tại không còn chút khí lực, hắn sợ, sợ Tiểu Ảnh cứ vậy mà rời xa hắn.

"Nhanh lên, mau đi thông báo cho hoàng thượng và Diệp tướng quân, ngự y, kêu tất cả ngự y chuẩn bị thật tốt cho ta". Tiêu Tử An quát lớn với tuỳ tùng vừa đuổi tới, hắn ôm Diệp Hi Ảnh lên ngựa, phi về hướng trạm đóng quân.

"Báo! Khởi bẩm hoàng thượng, thị đọc thế tử của Trấn Viễn hầu bị tên bắn, nhị hoàng tử đang tức tốc mang hắn trở về." Binh lính tới trước vội quỳ xuống bẩm báo Tề Tông.

"Diệp Ảnh? Bị thương nghiêm trọng không?" Tiêu Tử Vận vốn đang nói chuyện với Tề Tông, nghe thị vệ thông báo, nụ cười cứng lại trên mặt, nhíu chặt mày.

"Bị một mũi tên bắn thủng ngực phải, ngã ngựa, hiện tại hôn mê bất tỉnh." Không biết vì sao nghe thấy Diệp Hi Ảnh hôn mê bất tỉnh, lòng dạ Tiêu Tử Vận có chút hoang mang rối bời.

"Truyền Trần ngự y đến chờ ở lều nghỉ của bản cung". Tiêu Tử Vận đột nhiên nghĩ đến, Diệp Hi Ảnh bị thương thì sẽ có người phát hiện thân phận nữ tử, nói không chừng còn có thể bị cáo trạng tội khi quân, trước mắt nên thay nàng bảo vệ bí mật đi. Đối với sự quan tâm của mình dành cho Diệp Hi Ảnh, Tiêu Tử Vận tự giải thích là vì mình yêu mến trọng dụng nhân tài, nhưng chẳng lẽ trưởng công chúa đã quên, nếu Diệp Hi Ảnh là nữ tử, cho dù có tài hoa tuyệt thế đến mấy cũng không thể làm được gì ở triều đình, càng khỏi bàn tới để nàng sử dụng.

"Vận nhi, Trần ngự y là ngự y chuyên biệt của ngươi, tuy Diệp Ảnh còn là đứa nhỏ nhưng dù sao cũng là nam tử, vào lều ngươi hình như không hợp a". Tề Tông chần chờ nói, từ khi nào thì Vận nhi của ngài lại coi trọng một người vậy chứ.

"Phụ hoàng, đây là lúc nào rồi mà còn trọng những quy cách lễ nghi, Diệp Ảnh là một nhân tài, nhi thần chẳng qua yêu tiếc người tài, người cũng nói hắn bất quá chỉ là đứa nhỏ". Tiêu Tử Vận vừa thuận miệng nói xong, liền thấy Tiêu Tử An ôm một người vội vàng chạy tới.

"Phụ hoàng, Diệp Ảnh bị trọng thương, ngự y ở đâu a?" Tiêu Tử An đầu đầy mồ hôi, ôm Diệp Hi Ảnh chạy về phía Tề Tông sốt ruột hỏi.

Tiêu Tử Vận nhìn đến Diệp Hi Ảnh vô lực ngã vào lòng Tiêu Tử An, khuôn mặt như ngọc đã tái nhợt, trước ngực còn một phiến máu rất ghê người. Tim nàng giống như bị vật gì đâm phải, có điểm đau, có điểm xót.

Mà động tác Tiêu Tử An ôm chặt Diệp Hi Ảnh vào trong ngực cũng làm cho Tiêu Tử Vận nhìn không thoải mái, nam nữ thụ thụ bất thân, Tử An ôm như vậy thì còn ra cái gì. Nàng hiển nhiên đã quên, khi nãy chính nàng còn nói với Tề Tông rằng đây chẳng qua là đứa nhỏ cần gì chú trọng lễ nghi.

"Hoàng tỷ ngươi là lá ngọc cành vàng, sao có thể để ngươi ôm Tiểu Ảnh được chứ?" Tiêu Tử An kinh ngạc nói, bởi vì Tiêu Tử Vận đột nhiên đi tới chuẩn bị tiếp nhận Diệp Hi Ảnh.

"Ngực hắn bị thương, tư thế như vậy sẽ đυ.ng vào miệng vết thương". Tiêu Tử Vận không để ý tới lời Tiêu Tử An chất vấn, nhẹ nhàng ôm Diệp Hi Ảnh vào lòng mình. "Trần ngự y đang chờ ở lều của ta". Tiêu Tử Vận nói xong liền đi về phía lều nghỉ lớn của mình, nàng nhìn Diệp Hi Ảnh đang hôn mê bất tỉnh, đôi môi đỏ trơn bóng ngày xưa giờ trở nên nhợt nhạt không một tia huyết sắc, tràn ngập đau lòng, đứa nhỏ này sao mà nhẹ đến vậy.

"Trần ngự y, ngươi mau nhìn xem, cần cái gì ngươi cứ việc nói." Tiêu Tử Vận nhẹ nhàng đặt Diệp Ảnh xuống giường mình, dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần ngự y đứng ở đối diện.

"Công chúa, nhị hoàng tử, ti chức cần yên tĩnh tuyệt đối để chữa thương, mời các ngài đi ra ngoài chờ, ti chức sẽ dốc toàn lực xử lý ổn thoả". Trần ngự y theo bên người Tiêu Tử Vận rất nhiều năm, là ngự y dành riêng cho nàng, một ánh mắt của Tiêu Tử Vận cũng đủ làm hắn hiểu được, có sự tình kỳ quái bên trong.

"Ừ, Tử An chúng ta trước ra ngoài chờ, không nên quấy rầy ngự y chữa thương." Tiêu Tử Vận lôi kéo hắn nhưng Tiêu Tử An vẫn lo lắng cứ mãi quay đầu nhìn Diệp Hi Ảnh nằm không nhúc nhích trên giường.

Bọn họ mới vừa ra khỏi lều nghỉ, Diệp Phụng Thiên đã gấp gáp chạy tới.

"Tham kiến trưởng công chúa, nhị hoàng tử điện hạ, không biết Tiểu Ảnh hiện tại như thế nào." Diệp Phụng Thiên hành lễ với hai người, vẻ mặt đầy lo âu sốt ruột, không chỉ lo cho thương thế Diệp Hi Ảnh mà còn lo thân phận nàng bị vạch trần.

"Trấn Viễn hầu không cần quá lo lắng, Trần ngự y đang ở trong giúp Diệp Ảnh trị thương. Mũi tên kia lệch qua hướng tay phải, tuy mất nhiều máu nhưng hẳn là không thương tổn đến nội tạng". Tiêu Tử Vận thản nhiên nói, mặc dù lòng nàng cũng căng như dây cung, mũi tên xuyên qua thân thể mỏng manh kia không biết có bao nhiêu đau đớn.

"Tử An, ngươi nghỉ ngơi trước đi. Khi nào ngự y ra ta sẽ báo ngươi biết, ta cùng Diệp tướng quân có chút việc muốn nói." Tiêu Tử Vận biết Diệp Phụng Thiên khẳng định lo lắng cho thân phận Diệp Hi Ảnh, phải đuổi Tiêu Tử An đi trước đã.

"Hoàng tỷ, vậy ta lui trước, có tin tức gì nhớ lập tức cho ta biết". Tiêu Tử An nghi hoặc nhìn Tiêu Tử Vận sau mới xoay người rời đi, hoàng tỷ luôn là người thích sạch sẽ, không bao giờ chịu được khi y phục trên người có vết dơ bẩn, hắn nhớ rõ một lần chỉ là dính chút nước mực, nàng liền về phủ thay cái mới, hiện giờ trên y phục màu lam nhiễm toàn máu Tiểu Ảnh, vậy sao hoàng tỷ không hề có phản ứng cảm giác gì.

"Trấn Viễn hầu, chúng ta cần nói chuyện cùng nhau". Tiêu Tử Vận thấy Tiêu Tử An đi xa rồi mới mở miệng với Diệp Phụng Thiên.

"Công chúa thỉnh*." Diệp Phụng Thiên nhìn bộ dáng thần bí của Tiêu Tử Vận cũng đoán được đại khái, xem ra công chúa đã phát hiện thân phận Ảnh nhi rồi.

<*thỉnh~xin mời ~ mời công chúa đi trước>

Hai người đi vào rừng cây gần lều công chúa, nơi này tĩnh mịch rất bí mật.

"Người quang minh chính đại không nói chuyện ám muội, có phải Diệp Ảnh là tam tiểu thư của tướng quân, Diệp Hi Ảnh?" Tiêu Tử Vận kiêu ngạo nâng cằm, chăm chú nhìn Diệp Phụng Thiên, ánh mắt lợi hại, tản mát ra khí thế uy nghi cao quý của trưởng công chúa.

"Thần có tội, Diệp Ảnh đúng là tiểu nữ Diệp Hi Ảnh." Diệp Phụng Thiên thất kinh, vội quỳ xuống thỉnh tội Tiêu Tử Vận.

"Trấn Viễn hầu xin đứng lên, nếu bản cung đã khiến Trần ngự y trị thương cho Diệp Hi Ảnh tất nhiên không muốn truy cứu việc này, bản cung chỉ muốn biết vì sao ngươi để nàng nữ phẫn nam trang vào thượng thư phòng học tập, phải biết rằng bị người có mưu đồ xấu phát hiện thì sẽ lớn chuyện". Tiêu Tử Vận đưa tay nâng dậy Diệp Phụng Thiên.

"Tiểu nữ Hi Ảnh thông minh từ nhỏ, không thích nữ công gia chánh, yêu đọc sách, còn nhỏ mà kiến thức đã uyên thâm, lần này khuyển tử* may mắn có thể đến thượng thư phòng học tập, Hi Ảnh vạn phần hâm mộ. Mẫu thân Hi Ảnh mất sớm, thần lại hàng năm chinh chiến bên ngoài rất ít ở bên cạnh, khi tiểu nữ nói lên ý nghĩ, vì muốn đền bù áy náy nên thần đã nghĩ ra biện pháp này. Thỉnh công chúa giáng tội!" Diệp Phụng Thiên nửa thật nửa giả hồi đáp.

<*Diệp Trường Đình ~ thằng chó con nhà tôi =)) >

"Quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ, Diệp Hi Ảnh tài hoa hơn người, ngay cả phụ hoàng đều khen không dứt miệng. Bản cung sẽ thay ngươi giữ kín bí mật này, cũng hy vọng Diệp Hi Ảnh có thể học tập thêm được vài năm, thật đáng tiếc, nếu là nam tử, nhất định trở thành tể tướng tài ba". Tiêu Tử Vận âm thầm than tiếc, kim lân* chẳng lẽ không phải vật trong ao, chỉ cần vượt vũ long môn liền hóa rồng.

<*cá chép>

Diệp Hi Ảnh tỉnh lại giữa mùi hương thơm mát, hương vị vừa xa lạ lại quen thuộc. Mở to mắt phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, ngực phải đã được băng bó tốt tuy vẫn nhè nhẹ đau, nàng quay đầu liền bắt gặp ánh mắt tinh quái của Tiêu Tử Vận.

"Diệp công tử tỉnh rồi sao, làm liên luỵ bản cung mệt mỏi ngồi trên ghế cả đêm". Tiêu Tử Vận cong khóe miệng, lúm đồng tiền ở má trái xoáy thật sâu, trông rất đáng yêu.

"Công chúa điện hạ thứ tội, Diệp Ảnh không biết sao lại chiếm buồng ngủ của ngài." Diệp Hi Ảnh kinh hoảng muốn đứng dậy, động đến miệng vết thương, đau đến tận tim buộc nàng nằm trở về. Chậm rãi nhớ lại tình hình đã xảy ra, nàng đang tham gia cuộc thi săn, Đạp Lãng giống như bị loạn, không ngừng lao về trước, tiếp theo nàng bị một mũi tên bắn trúng ngực phải liền bất tỉnh nhân sự, nhưng thế thì sao mình lại trên giường công chúa?! Công chúa còn mới xưng hô Diệp công tử, chẳng lẽ thân phận nàng chưa bị phát hiện?!

"Nếu chiếm giường bản cung, Diệp công tử tính chuộc lỗi thế nào a?" Tiêu Tử Vận chậm rãi ngồi xuống đầu giường, ý cười ngày càng đậm, nhìn vẻ mặt Diệp Hi Ảnh khẩn trương cảm thấy rất thú vị, định tiếp tục trêu chọc nàng.

"Chuyện này...này...thỉnh công chúa trách phạt, Diệp Ảnh thật sự không biết chuộc tội thế nào". Diệp Hi Ảnh khẩn trương mở miệng, công chúa an vị ở đầu giường, gần đến mức có thể nhìn rõ da mặt công chúa, tim nàng đập điên cuồng, không rõ đây là tình trạng gì nữa.

"Diệp công tử ngủ ở giường bản cung suốt một đêm, bị truyền đi ra ngoài, danh dự bản cung đặt ở đâu đây?" Tiêu Tử Vận thấy khuôn mặt tái nhợt của Diệp Hi Ảnh bất chợt đỏ hồng, tâm tình cực kỳ vui vẻ, thì ra trêu đùa người khác vui đến vậy.

"Nếu hủy danh dự công chúa, Diệp Ảnh lấy mạng tạ tội!" Diệp Hi Ảnh nóng lòng nói, đang định ngồi dậy thì bị Tiêu Tử Vận đè xuống.

"Diệp công tử chết thì có tác dụng gì, bản cung cũng không lấy lại danh dự được". Thanh âm Tiêu Tử Vận êm ái, ngữ khí hơi hờn dỗi, giống như lông vũ chạm vào con tim Diệp Hi Ảnh, làm cho ngứa ngáy.

"Vậy..vậy... mặc cho công chúa xử trí." Diệp Hi Ảnh cố khống chế bản thân, đôi môi Tiêu Tử Vận đỏ thắm, hơi thở như lan như ngọc, hương thơm ấy làm nàng chìm vào say mê, nàng nghĩ chắc mình đang mơ, nếu không sao nàng lại nằm ở lều nghỉ của công chúa, đã thế trưởng công chúa ngàn vạn cao quý còn nhìn nàng rất ôn nhu.

"Diệp công tử lớn lên tuấn tú phi phàm, tài hoa xuất chúng, nếu danh dự bản cung bị huỷ, không bằng chờ ngươi thành niên*, bản cung sẽ tuyển ngươi làm phò mã?" Tiêu Tử Vận càng trêu càng không nhịn được cười, ánh mắt dò xét ngũ quan xinh xắn của Diệp Hi Ảnh, nàng âm thầm tán thưởng, dáng mạo đứa nhỏ này rất hoàn mỹ, sau khi thành niên nhất định là mị hoặc chúng sinh.

<*trưởng thành 15t>