Chương 38: Kinh xà

Cho nên tất nhiên Tiểu Thất biết đến Mai phu nhân, y nói hoài nghi

của mình về Mai phu nhân cho ta biết: “Ta đi điều tra một chút hình như

thật là nàng, cháu gái của tội thần y có thể thu làm tỳ nô nhưng không

thể làm thϊếp, càng đừng nói là để người ta tôn làm phu nhân, chỉ việc

này thôi, truyền ra ngoài cũng khiến y bận bịu ngay!”

Ta nhìn y một cái rồi lắc đầu: “Không, nếu quả thật là Lý Mộc Hủy thì ngươi không cần lo…. Dung mạo của nàng cũng hơi khác với trước kia.”

Y nói: “Có phải nàng cũng….?”

Ta mỉm cười, y lại nhìn ta rồi nói: “Ở cùng với cô nhiều năm như vậy

cuối cùng ta cũng không đoán ra được cô đánh cờ thế nào. Mỗi khi ta biết rõ ràng bước đi sau ván cờ kia thì cô lại thay đổi ván cờ, có điều may

là ta chỉ phải làm con cờ thôi.”

Ta chậm rãi nói: “Nếu như ngươi bằng lòng nghe thì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết.”

Y liên tục xua tay: “Không cần, không cần, như vậy là tốt rồi, nghe

nhiều quá sẽ khiến cả ngày trong đầu ta xoay chuyển rối tung lên, ngay

cả ngủ cũng không ngon.”

Ta nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói: “Ta chỉ không nghĩ rằng y sẽ đặt nàng bên cạnh trong vương phủ, vốn nghĩ rằng….”

“Dung mạo nàng thay đổi nhiều vậy, cộng thêm hình xăm trên mặt bớt

đi, có lẽ vương phủ mới là nơi thích hợp với nàng, có ai sẽ nghĩ đến

Lý…” Y nhìn ta một cái, “Nàng lấy thân phận thị thϊếp Ninh Vương sống

trong vương phủ đâu?”

“Không sai, nghĩ ra nơi này xác thật an toàn hơn nhiều, chỉ có điều

nếu nói an toàn chỉ sợ là chuyện trước kia thôi. Từ khi hoàng thái hậu

bắt đầu hạ chỉ chế tạo áo giáp bạc, chỉ sợ là những người đó đã điều tra rõ ràng tất cả những điều không thể, tất cả chỗ sơ hở cũng sẽ bị che

lại, bọn họ sẽ càng lợi dụng vào cái thuốc nổ này trong tay Ninh Vương,

ngươi tìm một cơ hội truyền ra ngoài tin tức Lý Mộc Hủy còn sống đi.”

“Tại sao, như vậy không phải là đặt nàng vào trong nguy hiểm à?”

Ta nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không cần lo lắng, không đến thời điểm

mấu chốt thì bọn họ sẽ không đốt viên thuốc nổ này đâu. Thái tử điện hạ

chính là một người cực kỳ cẩn thận.”

Tiểu Thất liền không hỏi nữa, gật đầu đồng ý, đưa chén trà trên bàn

cho ta rồi nói: “Ba tháng trước người nhà Mị Nhụy đã bị người khác mang

đi, tính toán thời gian chính là lúc các cô vào phủ.”

Ta gật đầu: “Hắn sẽ không có sơ hở như vậy, có điều chúng ta cố làm hết khả năng mà thôi.”

Y nói: “Không cần phải lo lắng, chẳng qua nàng là một nhân vật nhỏ, không biết nội tình gì…”

“Ta có gì phải lo lắng, nàng đã tận trung với thái tử thì nên dự tính được cục diện hôm nay.” Ta nói thản nhiên.

Y nhìn ta một cái, thấy ta cúi đầu uống trà liền khẽ thở dài: “Thật ra thì thuộc hạ rất rõ tướng quân là người thế nào.”

Ta hơi tức giận, trừng mắt liếc y một cái rồi hỏi: “Chuyện thương đoàn tiến hành thế nào rồi?”

Y cúi đầu tránh ánh mắt của ta khẽ nói: “Trong vài ngày gần đây Thân Độc (1) thương đoàn sẽ đến.”

(1): Ấn Độ cổ

Ta gật đầu nói: “Người ngươi tìm hình dáng ra sao?”

Y nói: “Chẳng những giống nhau mà dung mạo cũng tương tự tám chín

phần, thuộc hạ đã sắp xếp xong thân thế và lai lịch của nàng, tin tức

cũng truyền đi rồi.”

Ta than khẽ: “Như vậy có thể khiến y có chút động lòng hay không?”

Y trầm giọng không nói, hồi lâu mới trả lời: “Nếu như y không phải

nhớ tình cũ thì chính là động sát ý, chỉ một loại trong đó cũng sẽ dẫn y đến, y nhất định sẽ tự mình đến tìm hiểu rõ ràng, chuyện này cũng không thể mượn tay kẻ khác làm.”

“Không sai, chuyện này đối với y mà nói đúng là quan trọng hơn bất cứ thứ gì!” Ta cười một tiếng rồi nói, “Có điều không biết là sẽ dẫn thêm

những ai đến nữa?”

Tiểu Thất cảm thấy có chút bối rối, nhưng nếu ta không giải thích với y thì y luôn sẽ không muốn hỏi nhiều, y nói: “Gần đây kinh thành cũng

không có hành động kì lạ, nhưng thuộc hạ theo ý kiến của cô, chú ý Tây

Thiểm và tin tức nam Việt, bên kia có dùng bồ câu đưa tin, trong một

tháng quả thật có quan viên bệnh chết hoặc mất tích.”

“Cũng có người bị bắt?”

“Không sai.” Y hơi lo lắng, “Bọn họ có thể ra tay ở kinh thành không?”

“Sẽ không, người năm đó đều bị bọn họ điều đi nơi xa, người mấu chốt

đã xử trí, còn dư lại cũng chỉ là một vài nhân vật ngoài rìa…. Một vài

hành động của hoàng thái hậu quả nhiên khiến bọn họ luống cuống tay

chân.”

“Như vậy không phải chúng ta không tra được gì nữa sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn y một cái: “Ngươi lo lắng cái gì, ngươi quên rồi,

người hiểu rõ sự thật nhất cũng là những nhân vật quan trọng kia, lông

tóc bọn họ cũng không hao tổn gì. Nói ví dụ như Tào Đức Bảo kia…”

“Tào Đức Bảo? Sau khi triệu hồi kinh sư, y thật có số làm quan, từ

ngũ phẩm Kỵ Đô Úy thăng làm chính tam phẩm Trung Đô Đốc, có lẽ là lên

chức nhanh nhất trong nguyên tướng lãnh theo trở về từ Tây Cương.”

“Nguyên tướng lãnh? Kinh sư nơi nào còn có nguyên tướng lãnh trở về?

Ngay cả phủ Ninh Vương còn không có một tướng sĩ Tây Cương, chỉ e là

nhắc đến Quân gia tướng thì ai ai cũng sợ tránh không kịp rồi!” Ta lạnh

lùng thốt lên, “Chỉ có những kẽ khăng khăng một mực tận trung với người

của y mới có thể chết già. Thưởng phạt phân minh, điểm này sao y có thể

làm không tốt?”

“Như vậy có cần thuộc hạ bắt tay từ nơi của y hay không?”

“Không cần, Tào Đức Bảo chính là kẻ một giọt nước cũng không lọt,

phái người giám thị từng hành động cử chỉ của y là được… Người của chúng ta bây giờ không thể sánh bằng lúc ở Tây Cương.”

“Tướng quân có ý định khác?”

Ta mỉm cười nói: “Thời điểm mấu chốt thì Tào Đức Bảo chính là một kẻ cực quan trọng.”

Tiểu Thất nhìn ta rồi thở dài một hơi, lại gãi đầu một chút: “May là

thuộc hạ là một người không tò mò nhiều… cũng là một người không thích

động não.”

Ta khẽ cười một tiếng đáp lời y, chỉ nói: “Trong khoảng thời gian này sẽ rất thoải mái.”

Y gật đầu rồi nói: “Qua ít ngày sẽ không còn nhẹ nhàng như vậy nữa.”

Y nói: “Chỉ sợ là đến lúc đó y sẽ tức nước vỡ bờ, đến lúc đó…”

“Đến lúc đó đương nhiên là binh đến tướng chặn, nước đến đắp đất.

Huống chi hôm nay ta và y cũng không phải là cùng cấp bậc, người xứng

đáng khiến y hận thấu xương cũng không phải là ta. Phàm là quý vị thiên

hoàng lần này đều phải chịu thiệt thòi, cũng sẽ khinh thường hận một kẻ

hèn mọn, chỉ cho rằng chẳng qua ta là con cờ trong tay người khác….

Huống chi khi đó sao y cố chấp với nó được?”

Đôi mắt y rủ xuống, ngón tay gõ gõ bàn: “Chắc chắn như thế, bọn họ mãi mãi không biết đối thủ của bọn họ là ai.”

Hi vọng là như thế đi, không biết vì sao trong lòng ta lại có sự bất

an mơ hồ, muốn cẩn thận suy tư xem bất an kia có tự khi nào, nhưng lại

không nghĩ ra được.

Phía ngoài truyền đến tiếng gà gáy, sắc trời tuy vẫn còn tối nhưng y

cũng biết nên cáo từ. Giữa chúng ta vốn cũng sẽ không dài dòng như vậy.

Nến đỏ chiếu xuyên qua ngọn đèn lưu ly thẳng vào mắt y, để ta thấy rõ

trong mắt y cũng ánh nước long lanh. Nhưng y nhắm lại, lúc mở ra thì ươn ướt đã biến mất, con ngươi vẫn như cũ cứng rắn như đá: “Vậy, cô hãy bảo trọng.”

Ta xoay người sang chỗ khác, chỉ nghe thấy tiếng cửa sổ mở ra sau

lưng, quay đầu lại thì trong phòng đã không còn ai, chỉ còn lại chén

cháo rỗng.