Chương 27: Ra ngoài đi dạo

“Lão ca? Dậy chưa?”

Hoàng Phủ Nghi nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng Thanh Thánh.

‘Chi nha’ một tiếng, cửa phòng mở ra.

Thanh Thánh đứng ở trước mặt Hoàng Phủ Nghi, Hoàng Phủ Nghi nhìn Thanh Thánh trước mắt:

Sa bào màu tím, ánh mắt như đá quý, sống mũi thẳng tắp, cái miệng khéo léo, hai má tinh xảo, tóc đen như mực, quả thực là thần vì phạm lỗi mà bị đày xuống trần gian.

“Nha đầu, ta biết ta rất tuấn tú, nhưng muội trăm ngàn đừng mê luyến ta nha.”

Ngữ khí trêu đùa làm cho Hoàng Phủ Nghi cảm thấy rất quen thuộc, mới nhớ ra, nàng từng cũng nói như vậy với Tuyết Nhi. Khi đó, tất cả đều chưa hề phát sinh, người một nhà hoà thuận vui vẻ, Nam Cung Mị còn có thể cùng nàng đấu võ mồm. Nhưng hiện tại, đều đã là cảnh còn người mất.

Một chút bi thương xẹt qua ánh mắt Hoàng Phủ Nghi, nhưng bị Thanh Thánh bắt gặp, trong lòng Thanh Thánh từ từ thở dài, nói;

“Nha đầu, trước đây muội đều là trực tiếp đạp cửa, sao hôm nay lại lễ phép như vậy? Chắc chắn là có chuyện rồi.”

Hoàng Phủ Nghi le lưỡi.

Không thể gạt được lão ca cái gì.

Hai tay Hoàng Phủ Nghi quấn lên cánh tay Thanh Thánh, làm nũng nói;

“Lão ca, muội biết ca tốt nhất, lão muội của ca kiếm tiền cũng không dễ dàng, hôm nay đi ra ngoài chơi ca thanh toán được không?”

Hoàng Phủ Nghi ngửa đầu nhìn Thanh Thánh. Cổ hơi mỏi, bất đắc dĩ a, ai làm cho nàng ở trong này là thân thể mười tuổi, còn Thanh Thánh lại mười bảy tuổi chứ.

“Nha đầu, biết ngay mà, có bao giờ tự nhiên chờ ta đâu. Được, không cần muội nói, ta là ca ca, cũng sẽ thanh toán cho muội a.”

Thanh Thánh cười nói với Hoàng Phủ Nghi, trong mắt lộ vẻ sủng nịnh.

“Vậy, lão ca, hôm nay chúng ta đi trường ngựa Hoàng gia.”

Hoàng Phủ Nghi cao hứng nói.

“Vì sao?”

Thanh Thánh chớp mi hỏi.

“Cưỡi ngựa nha, cái cảm giác tự do khi rong ruổi thảo nguyên thực thoải mái a.”

Hoàng Phủ Nghi mơ màng nói.

“Nhưng.”

Thanh Thánh chớp mi.

“Muội không định mặc như thế này đấy chứ.”

Hoàng Phủ Nghi nhìn nam trang trên người mình, nhìn trái nhìn phải, ngó trên ngó dưới cũng không thấy cái gì không ổn. Hỏi.

“Không sao mà.”

“Trở về thay đổi, đổi thành nữ trang, ta không muốn bị người ta nghĩ là ngoại tộc.”

Thanh Thánh thúc giục nói.

“À, lão ca sợ nếu muội làm nũng, sẽ biến ca thành ‘Đoạn tay áo’ đi. Ha ha.”

Hoàng Phủ Nghi cười gian nói.

Bị đoán trúng tâm tư, mặt Thanh Thánh đen một nửa, xấu hổ vô cùng a.

“Lão ca, để đi chơi với ca, muội sẽ đi thay đồ.”

Hoàng Phủ Nghi xoay người chạy về phòng mình. Thanh Thánh nhìn thân ảnh chạy xa, khẽ cười, cảm giác ở bên muội muội thật tốt.

“Thánh ca ca, bộ này thế nào?”

Hoàng Phủ Nghi vẻ mặt mang ý cười nhìn về phía Thanh Thánh.

Lúc Thanh Thánh nhìn đến có chút kinh diễm.

Hoàng Phủ Nghi mặc sa y màu đỏ, da dẻ nõn nà, tóc như gỗ mun, mũi giống sáo ngọc, mi thanh mục tú, môi không tô son mà đỏ mọng.

Đợi đã, nha đầu kia vừa mới kêu mình là ‘Thánh ca ca?’

“Nha đầu, sao lại gọi ta là ‘Thánh ca ca’?”

Thanh Thánh khó hiểu nhìn về phía Hoàng Phủ Nghi.

“Muội a, sợ vừa lên phố, những kẻ háo sắc liền vây lấy làm quen, muội gọi là ca là Thánh ca ca, người khác nghe xong sẽ nghĩ ca là cỏ đã có chủ, muội là hoa đã có chủ a.”

Hoàng Phủ Nghi chớp chớp mắt.

Thanh Thánh cười lắc đầu.

Nha đầu kia nghĩ làm như vậy có thể tránh né những kẻ háo sắc sao?

Ở thời hiện đại, chiêu này luôn mất linh, mỗi lần những kẻ háo sắc đến gần đều bị lãnh khí phát ra trên người bọn họ dọa chạy.

“Này, lão ca, muội biết ca đang suy nghĩ cái gì, cùng lắm thì giả vờ lạnh một chút là được.”

Hoàng Phủ Nghi nhún nhún vai.