Chương 49: Bị ăn sạch (1)

Nguyện cùng chàng đến cõi Thiên Nhai, ưng thuận, một đời phồn hoa……

***

Nhìn ngọn nến đỏ trên bàn, Hoàng Phủ Nghi trong nháy mắt thất thần.

Chính mình đã là thê tử của người ta.

Nhưng, mình ở nơi này, mới chỉ có mười tuổi. Liệu có ai biết? Linh hồn bên trong thân thể này cũng đã ba mươi mốt tuổi chứ?

Hoàng Phủ Nghi cố nén đói bụng, nhìn xuyên qua khăn hồng che mặt. Khi ánh mắt đảo qua điểm tâm trên bàn thì lập tức sáng rọi, nhưng vừa thấy hỉ bà và nha hoàn đứng bên cạnh, vẻ cười trên mặt lại cứng đơ.

Sắp đói chết người.

“Đều đi xuống đi.”

Thanh âm của Nam Cung Mị lúc này đối với Hoàng Phủ Nghi tựa như tiếng Chúa cứu thế.

Đợi cho sau khi đám người đi rồi, Hoàng Phủ Nghi lập tức gỡ khăn che mặt, chạy vội tới cái bàn bên cạnh, ném cái mũ phượng có thể đè chết người kia lên bàn, ăn điểm tâm như hùm như sói.

Nam Cung Mị ngồi đối diện Hoàng Phủ Nghi, cứ lẳng lặng nhìn Hoàng Phủ Nghi như vậy, sự dịu dàng trong mắt như thể chảy ra nước.

“Chàng không đói bụng sao?”

Hoàng Phủ Nghi ngẩng đầu.

“Không đói bụng.”

Nam Cung Mị nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ừ.”

Hoàng Phủ Nghi lại cúi đầu tiếp tục đại chiến với bàn điểm tâm.

Nhìn trên bàn bừa bãi một mảnh, Hoàng Phủ Nghi thỏa mãn nở nụ cười.

“No chưa?”

Nam Cung Mị ra tiếng hỏi.

“Rồi.”

Nam Cung Mị vươn tay, động tác mềm nhẹ lau điểm tâm còn lưu lại trên khóe miệng Hoàng Phủ Nghi. Tiếp theo lại dùng ánh mắt dịu dàng như chảy ra nước tiếp tục nhìn Hoàng Phủ Nghi.

Hoàng Phủ Nghi bị nhìn có chút không được tự nhiên, nói:

“Nam Cung Mị, sao chàng nhìn ta như vậy?”

“Nghi Nhi no rồi, nhưng vi phu đang đói bụng nha.”

“Hả, nhưng điểm tâm đã hết rồi, chàng hãy đi kiếm cái gì đó ăn đi.”

Hoàng Phủ Nghi ‘vô tư’ nói.

“Nghi Nhi, vi phu không muốn ăn điểm tâm.”

“Vậy chàng muốn ăn cái gì?”

Hoàng Phủ Nghi ngây ngốc hỏi.

“Vi phu muốn ăn nàng.”

“Hả?”

Hoàng Phủ Nghi hoàn toàn ngây người.

Đây là, có ý gì?

Hoàng Phủ Nghi còn không kịp phản ứng, đang cố nghĩ xem ý của những lời này là gì, đột nhiên nàng giật mình một cái, giống như là đã nghĩ ra gì. Nhưng đã muộn.

Nam Cung Mị đã ôm Hoàng Phủ Nghi vào trong lòng, thâm tình nhìn Hoàng Phủ Nghi.

Thân thể Hoàng Phủ Nghi kề sát Nam Cung Mị, Hoàng Phủ Nghi có thể nghe được tiếng trái tim Nam Cung Mị đập rất rõ ràng.

Phút chốc, mặt cũng đỏ lên.

Hoàng Phủ Nghi ở trong lòng Nam Cung Mị xoay tới xoay lui, muốn giãy ra khỏi Nam Cung Mị.

Nhưng du͙© vọиɠ trong Nam Cung Mị bị Hoàng Phủ Nghi kí©h thí©ɧ dâng lên triệt để. Vốn hắn muốn trưng cầu ý kiến Hoàng Phủ Nghi, nếu nàng không muốn, hắn sẽ không cưỡng cầu. Nhưng hiện tại, giống như hắn có chút không kìm chế được.

“Nghi Nhi, tốt nhất đừng lộn xộn.”

Thanh âm khàn khàn, Hoàng Phủ Nghi ngẩng đầu nhìn Nam Cung Mị, vừa lúc gặp ánh mắt đôi mắt đôi tràn ngập tìиɧ ɖu͙© của hắn. Tâm mạnh cứng lại.

Mình không phải sắp bị ăn đấy chứ.

Hoàng Phủ Nghi nuốt một ngụm nước miếng, không dám vọng động nữa.

Nam Cung Mị buông lỏng Hoàng Phủ Nghi ra, lùi lại phía sau mấy bước, có chút ảo não.

Hoàng Phủ Nghi thấy Nam Cung Mị lui về phía sau, nàng cũng có ý thức lùi về phía sau, nhưng không cẩn thận dẫm lên váy cưới, ngã ra sau.

“Nghi Nhi.”

Nam Cung Mị tiến lên lập tức ôm lấy eo Hoàng Phủ Nghi. Cả hai cùng ngã về phía sau. Nhưng, cách bọn họ không xa là… giường?

Kết quả là, Nam Cung Mị đè Hoàng Phủ Nghi ngã xuống giường, mà Hoàng Phủ Nghi nằm trên cánh tay Nam Cung Mị, cảnh tượng này rất là ái muội.

Mặt Hoàng Phủ Nghi đỏ lên.

Nam Cung Mị nhìn Hoàng Phủ Nghi đỏ mặt, miệng ghé sát lại hôn lên môi Hoàng Phủ Nghi.

Rất nhẹ nhàng, đôi môi chạm khẽ lên khóe môi Hoàng Phủ Nghi, khiến cho Hoàng Phủ Nghi run rẩy một trận.

Nam Cung Mị giống như thực vừa lòng với phản ứng của Hoàng Phủ Nghi, động tác càng ngày càng không chịu khống chế, hai tay bắt đầu chạy loạn ở trên người Hoàng Phủ Nghi, hôn như mưa trên mặt, trên cổ Hoàng Phủ Nghi.

Hai mắt Hoàng Phủ Nghi bắt đầu trở nên mê ly, càng khiến cho nàng tăng thêm vài phần quyến rũ.

Y phục phân tán hỗn độn, màn sa hạ xuống, trong phòng một mảnh cảnh xuân kiều diễm.