Quyển 1 - Chương 2

Dó ngạc nhiên :

- Ơ dạ , nó chưa dìa hả chú ?

Ông nội của Dó quay qua hỏi :

- Mày có đi chơi với nó không con ?

Dó nói :

- Dạ có , tụi con đi bắt dế ...

Rồi nó cúi mặt lí nhí vì sợ bị rầy :

- Rồi tụi con ...

Tía của Dó đưa mắt nhìn :

- Rồi sao nữa !!

Dó giật mình :

- Dạ ... dạ . Rồi thằng Chúc nó rủ tụi con vô khu gò mã xóm dưới bắt . Tụi con không dám vô nên đi về luôn .

Chú Xong nghe vậy thì hỏi dồn :

- Vậy thằng Chúc nó có vô đó không ? Trời ơi , tui đã nói rồi mà nó không nghe .

Tía của Dó nói :

- Vậy còn thằng Chúc nó có vô không ... Dó !!

Ông hét lớn làm Dó càng hoảng :

- Dạ ... Nó vô đó một hồi không thấy ra , tụi con mới về .

Ông nội của Dó sốt sắn :

- Bây giờ bây tới đó tìm thử coi ...

Cha của Chúc nghe vậy thì liền chạy biến đi . Ông nội Dó đứng một hồi lâu rồi cũng quyết định chạy theo . Chòm xóm thấy cha của Chúc hối hả cũng theo xem có chuyện gì đặng giúp đỡ . Vừa đi cha của Chúc vừa kể lại , nhưng ai cũng trấn an :

- Có khi nó ham bắt dế rồi quên giờ giấc , có khi nãy giờ anh đi kiếm là nó đã về rồi đó .

- Nhưng cũng phải đi kiếm cho chắc ...

Chú Xong nhíu mày nói rồi đi tiếp . Do bên đường bờ có cây che phủ nên chỉ mới hơn năm giờ rưỡi mà đã thấy âm u chớm tối . Cả đám người lùng sục trong đám mả .

aaaaaaaaaaaa

Tiếng la của ai đó làm cho mọi người xúm lại . Đến nơi thì ai nấy đều ngỡ ngàng khi thấy xác một người đàn ông treo lủng lẳng trên cây l*иg mứt . Trong bụi tre gai gần đó , Chúc đang nằm bất động bên trong . Điều lạ là dù bụi tre gai chằng chịt mà Chúc chui vào đó bằng cách nào mà không có một vết xước . Chú Xong cùng mọi người tìm cách gỡ bụi tre đưa Chúc ra . Mấy người còn lại thì tìm cách xử trí cái xác và báo cho chính quyền .

Cái xác là của một người đàn ông tầm thước . Da ngăm đen , mặc áo sơ mi , đeo dây nịt chỉnh tề . Có vẻ là người khá giả . Lưỡi ông ta thè dài ra , mắt bị xung huyết đỏ thẫm . Tay chân duỗi thẳng và đặc biệt là vừa khai mùi nướ© ŧıểυ , vừa thối mùi phân . Đũng quần ướt nhem ...

Khi đưa được Chúc ra ngoài thì rờ da thịt thấy nó lạnh ngắt . Mọi người lật đật tìm dầu tới bóp cho nó ấm lại . Giật bát rồi bấm nhân trung , làm đủ cách cho nó tỉnh dậy nhưng không được . Chú Xong bèn ẵm nó chạy đi tìm thầy lang . Nhà ở quê cách xa nhau , vậy mà ổng ẵm đứa con chạy băng băng mấy cây số đến nhà bác Chín đờn cò để ổng chữa bịnh . Thế là sau khi được ông cho uống một thang cứu dương . Chúc sặc lên , ho ho mấy cái rồi tỉnh dậy . Ông Chín tuổi đã già , run run hỏi :

- Giờ cháu thấy trong người sao ? Nói ông biết đặng dễ theo dõi .

Chúc nói :

- Dạ , con thấy chóng mặt lắm .

Rồi nó liên tục dụi dụi mắt rồi hốt hoảng :

- Trời ơi , sao con thấy cái gì cũng mờ vầy nè ...

Ông Chín ra hiệu kêu chú Xong đỡ nó xuống , giữ nó bình tĩnh rồi sử dụng bộ giác hơi mà giác cho nó . Khoảng nửa tiếng sau , ông Chín giật mấy cái chung ra . Bên dưới là một đốm tròn bầm đen . Sau đó ông giật tiếp , lưng của thằng Chúc đen thui những vết tròn . Ông Chín nói :

- Thằng nhỏ dính gió độc nặng quá . Giờ cũng tối rồi , con có về thì về đi . Để nó lại đây chú theo dõi .

Nghe thấy vậy , chú Xong cũng xin phép ra về :

- Dạ , chú ráng giúp giùm con . Con chỉ có duy nhất mình nó ....

- Được rồi , bây yên tâm - ông Chín đáp .

Tuy nhiên ông Chín mắt mờ nên không để ý một chi tiết . Cổ của thằng Chúc có một vết dây siết màu tím nhạt . Mà nhìn sơ qua khó mà thấy được .

Khi về đến nhà , bà con bu đến nhà chú Xong chật cứng . Phần vì quan tâm thằng Chúc . Phần vì thắc mắc chuyện người đàn ông treo cổ .