Chương 3: Hóa rồng

Mẹ tôi thuần thục ném tôi vào hố, đắp một lớp đất dày lên.

Em trai nghe lời mẹ, tìm một cái cây non trồng lên trên mộ tôi.

Như thế có thể che giấu mọi dấu vết, không ai nhận ra dưới này chôn xác người.

Dù sao thì mẹ tôi là người phụ nữ chuẩn mực của gia đình, dẫu biết chút ít tà thuật vu cổ thì vẫn có sai sót.

Cái cây non em trai tôi tìm được kia là cây hòe.

Cây hòe là loài chiêu âm, một nửa là cây, một nửa là quỷ.

Đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về trong ngăn tủ trong nhà.

Tôi đẩy cửa tủ ra, thấy em trai cười vỗ tay:

"Anh ơi, em tìm được anh rồi, anh thua rồi."

Đúng lúc này, cửa nhà bị đẩy ra, giọng thím Vương nhà bên vang lên:

"Quyên Tử, Quyên Tử, ông Trương nhà cô xảy ra chuyện rồi!"

Tôi nhìn mẹ tôi tổ chức tang lễ cho cha, bà khóc sướt mướt.

Khi tang lễ kết thúc, tôi dùng dao cứa nhẹ vào tay.

Đau nhức, còn chảy máu nữa. Lúc này tôi mới nhận ra, tôi không phải là quỷ, chỉ là tôi sống lại rồi thôi.

Giống như kiếp trước, sau đêm mẹ tôi tổ chức tang lễ cho cha xong, bà vẫn hạ quyết tâm đưa ra quyết định đó.

Bà phải cung cấp cho cổ Hóa Long một "lò luyện" thượng hạng, từ đó luyện ra cổ Hóa Long để bán với giá cực phẩm.

Tôi yên lặng nhìn mẹ tôi chặt gà vịt trong vườn thành miếng, sau đó hầm nhừ trong nồi.

Khóe mắt mẹ còn vương ánh lệ.

Bấy giờ bà vẫn chưa phát điên, vẫn còn quan tâm đến hai đứa con của mình.

Chỉ là kiếp trước, từ khi tôi càng lúc càng béo, thật sự biến thành "lò luyện" cho cổ Hóa Long, bà mới dần dần thay đổi.

Lần đầu hầm canh, mẹ tôi vừa canh nồi, vừa khóc nức nở.

Nhưng đến lần thứ hai, bà trở nên kiên định, không đối xử với tôi như con mình nữa.

Tôi biết, đây là cơ hội duy nhất của tôi. Nhân lúc mẹ còn chút ít tình thân với tôi, tôi vẫn còn cơ hội đào thoát.

Mẹ tôi hầm gà vịt xong, tôi cũng vừa phá xong hàng rào sân nhà thím Vương.

Thím Vương nổi giận đùng đùng tới tìm mẹ tính sổ.

Tôi thừa cơ tìm em trai tôi, tôi nói cho nó biết:

"Em trai, mẹ nấu gà vịt đấy, mình lâu rồi chưa ăn, em đi ăn vụng trước đi."

"Anh vừa phá hàng rào nhà thím Vương, mẹ bị thím Vương gọi đi rồi."

"Nhớ phần anh cái đùi gà đấy nhá."

Sau khi em tôi vui vẻ chạy vào bếp, tôi lạnh lùng nhìn bóng lưng nó chạy đi.

Cho tới bây giờ, tôi vẫn không tài nào tưởng tượng nổi, người em trai tôi yêu thương nhất lại vì tranh giành tình thương của mẹ mà gϊếŧ chết tôi.

Trong cơ thể nhỏ bé của nó lại ẩn chứa trái tim lạnh lùng, máu lạnh đến thế.

Quả nhiên, mẹ tôi bị thím Vương mắng vốn lập tức gọi tôi tới.

Bà chửi rủa thẳng vào mặt tôi.

Thím Vương cũng hùa theo:

"Cha mày vừa chết vậy mà thằng nhõi như mày cũng không khiến người ta bớt lo hơn gì cả."

"Mấy thằng nhãi như này ấy, nên đánh, phạt nó không được phép ăn cơm một bữa!"

Thím Vương nói xong, sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi, bà vẫn còn đang hầm một nồi gà vịt.

Nhưng con gà vịt này cũng không phải gà vịt thông thường, thật ra mỗi con gà con vịt đều được ngâm máu độc trùng.

Cho nên kiếp trước tôi yêu thích đống gà vịt này đến mức không nỡ buông tay, chúng có hương vị khiến người ta muốn ngừng cũng không được.

Cái cảm giác đó y như nghiện thuốc vậy, một ngày không ăn, cả người bứt rứt.

Đến khi thím Vương rời đi, mẹ tôi thở dài, đưa tay xoa đầu tôi: