Chương 5: đói

Hôm nay Mặc Tiếu Hàm tan tầm sớm, hóa nguyên hình đích thân đi xử lý công việc, xui xẻo lại gặp trúng Mạch Tố Tố.

Bị Mạch Tố Tố tưởng là mèo nhỏ đáng thương đem về nhà, hắn có cần khen cô quá mức thương người, giàu lòng đồng cảm với động vật hay không đây.

Trộm mèo trong thầm lặng, Mạch Tố Tố bí mật ôm mèo trong ngực, lén la lén lút sợ người khác phát hiện chạy về nhà, lúc đầu tiểu gia hỏa trong ngực còn vùng vẫy, cấu xé, Mạch Tố Tố bị đau, nổi khùng, hét lên, đối phương bỗng dưng im bặt, ngoan ngoãn nằm im.

Mạch Tố Tố nhìn nó ỉu xìu như xác chết, cảm thấy vinh quang, coi bộ nó còn biết sợ, thật đúng là con mèo khó chiều, riêng Mặc Tiếu Hàm lại cắn răng, người phụ nữ này ngày càng lên mặt, bổn thiếu gia không phải sợ, chỉ là bổn thiếu gia không thèm so đo với cô mà thôi.

Mặc Tiếu Hàm cọ xát với hai quả hồng đào mềm mại trước ngực Mạch Tố Tố, liền kháng cự không nổi, lớp da dưới lông nổi lên một tầng đỏ lửa, Mạch Tố Tố vừa chạy vừa sợ mèo nhỏ nhảy mất, ra sức ôm chặt hơn, mất đà, hai má phúng phính của Mặc Tiếu Hàm dính luôn vào ngực cô, mặt Mặc Tiếu Hàm càng nóng hơn, ria mép hai bên dún dún lại, móng vuốt mèo không biết vô tình hay cố ý đặt đúng ngay trên đỉnh đồi hồng đào, Mặc Tiếu Hàm ấn ấn vài cái, tai giật nhẹ, cảm thán, xem ra người phụ nữ ngốc nghếch này từ trí tuệ ra bên ngoài, không phải hoàn toàn bỏ đi, ít ra còn có nơi này hợp khẩu vị của hắn, tốt, hắn thích.

Trong mắt Mặc Tiếu Hàm đối với Mạch Tố Tố lúc này có vài phần thiện cảm, không còn ác ý chống đối như trước, một chút gì đó trong lòng từ từ thay đổi, ngay đến cả Mặc Tiếu Hàm cũng không biết.

Có mèo nhỏ làm bạn, Mạch Tố Tố thấy an tâm rất nhiều, cảm giác an toàn, không còn sợ hãi, tự nhiên can đảm lạ thường, lá gan cũng lớn hơn, thoải mái đi lại trong phòng.

Dám lảng vảng, mèo nhỏ của cô sẽ cào hắn mấy phát cho biết mặt, từ lúc nào mèo nhỏ Mặc Tiếu Hàm lại trở thành mèo của cô thế.

Có cần phải dùng dây xích lại không, nhỡ đâu mèo nhỏ cũng y như con mèo lúc trước, phủi đít bỏ đi mất cán phải làm sao, nhưng rất nhanh Mạch Tố Tố liền bỏ ngay ý định dã man đó, tự cốc đầu mình hai cái, mèo nhỏ yếu đuối dễ thương như thế, cô không nên dùng bạo lực đàn áp được, có lẽ phải dùng đến cách khác, ví dụ như thức ăn chẳng hạn, phải cho chúng ăn ngon ngủ ấm mèo nhỏ mới chịu ở lại, đây là kinh nghiệm thực tế lúc cô còn ở với bà mà đúc kết ra.

Mạch Tố Tố không cha không mẹ từ nhỏ, sống nương tựa với bà ngoại, lúc đó, nhà có nuôi một con mèo đen Đại Hắc, nuôi nhiều có kinh nghiệm, sau này, bà mất, Đại Hắc cũng bỏ đi biệt tích.

Cô không nên ích kỷ như vậy, nếu mèo nhỏ muốn đi thì để cho nó đi, Mạch Tố Tố mặc dù đã nghĩ thông nhưng cũng không khỏi tiếc nuối, cô vẫn không muốn thả nó đi, thôi kệ đi, cô không nắm bắt được định mệnh, nếu nó rời đi, có lẽ là số trời.

Thật xin lỗi chủ nhân của mèo nhỏ, cô chỉ là bất đắc dĩ, cô phải nên cho nó ăn ngon một chút để bù đắp.

Nhưng Mạch Tố Tố còn chưa ăn tối, lấy đâu ra thức ăn ngon cho nó, xuống phòng bếp lục lọi, phát hiện còn mấy gói mì ăn liền, Mạch Tố Tố đun nước nấu mì.

Không biết mèo có ăn mì gói không nữa, từ đó tới giờ cô chưa thấy qua bao giờ, Mạch Tố Tố nghĩ chắc là không ăn được, vì thế chỉ chuẩn bị mỗi phần của mình, hương thơm bay nứt mũi.

Mặc Tiếu Hàm ngồi trên giường nhìn Mạch Tố Tố ăn mỳ, húp xoàn xoạt, móng vuốt liền cảm thấy hơi ngứa, người phụ nữ đáng chết, cô không chuẩn bị thức ăn cho bốn thiếu gia hả.

Lúc chiều đi nhanh quá, Mặc Tiếu Hàm cũng chưa có ăn gì, thấy Mạch Tố Tố vô tư bưng bát mì ăn đến sung sướиɠ, hắn mở to mắt, mũi khịt khịt, móng vuốt cũng lộ ra khỏi đệm thịt.

Mạch Tố Tố cúi đầu nuốt xuống một cọng mì, da gà tự dưng nổi lên, lành lạnh, phát hiện mình bị nhìn trộm, hóa ra là mèo nhỏ đang nhìn, nó nhìn cô đắm đuối, hai đồng tử mở to hết cỡ, tròng đen chiếm diện tích khá lớn, lông sửng hết cả lên, cái này hình như không phải nhìn đắm đuối, mà nhìn như muốn gϊếŧ người.

Mạch Tố Tố rùn mình, có thể cô nhìn nhầm, mèo nhỏ dễ thương như vậy sao có ý nghĩ như thế được, nhìn nhầm, nhìn nhầm thôi, Mạch Tố Tố tự an ủi, nó không nhìn thì suýt nữa cô quên mất nó.

" Mày muốn ăn không ?".

Mặc Tiếu Hàm im lặng nhìn Mạch Tố Tố.

" ăn không ?"

Mặc Tiếu Hàm vẫn nhìn Mạch Tố Tố.

"..."

Bỏ đi, xem như cô đang nói chuyện với thực vật, nói với nó, nó cũng không hiểu cô đang nói gì.

"Không ăn thì thôi ".

Có lẽ nó còn sợ người lạ.

Mạch Tố Tố lại nuốt xuống một cọng mì, Mặc Tiếu Hàm nhìn muốn ngã ngửa, bụng càng ngày càng lép, Mặc Tiếu Hàm cắn răng bò tới bên cạnh chân của Mạch Tố Tố.

Thói quen của loài mèo, Mặc Tiếu Hàm đi đến không nhịn được cọ đầu vào mắt cá chân của Mạch Tố Tố làm nũng kêu meo meo, hừ, sao không gϊếŧ hắn luôn đi, thói quen của tổ tiên, mặt mũi của hắn bị mất hết, nhất là còn mất trước mặt Mạch Tố Tố ngu ngốc.

Từ trong bát mì, Mạch Tố Tố cảm thấy dưới chân mềm mềm, ngửa mặt lên nhìn, mèo nhỏ lại kêu meo meo, cọ cọ.

" meo"

" ngoan lắm".

Mạch Tố Tố lại cúi đầu ăn mì.

" meo".

" ngoan lắm".

Lần này Mạch Tố Tố không thèm ngẩn đầu, chỉ vỗ nhẹ trên đầu đầy lông đầy mỡ của Mặc Tiếu Hàm.

Mạch Tố Tố tò mò muốn biết chủ nhân của nó là ai, nuôi tốt thế, cả khuôn mặt đều là mỡ đệm từng khúc.

" meo".

Mặc Tiếu Hàm tức giận cào Mạch Tố Tố một cái, tỏ vẻ bất mãn, nỗi ước ao lớn nhất của hắn lúc này là được biến lại thành người ngay lập tức, hắn sẽ đem Mạch Tố Tố ngũ mã phanh thây liền, mà nếu hắn trở lại hình người, Mạch Tố Tố biết hắn là mèo nhỏ, còn cọ chân người ta làm nũng, mặt mũi vứt đi chỗ nào, vì tự tôn mặt mũi, Mặc Tiếu Hàm nhẫn nhịn.

Mạch Tố Tố bị cào đợt hai, đau sút chết, nó lại phát điên cái gì, hay là tới kỳ động dục rồi, thường thì vào mùa xuân mèo mới động dục, chứ vào mùa đông như bây giờ, e là vừa ra gió, "cái đó" liền bị đóng băng, Mạch Tố Tố nhìn thấy rồi, nó là mèo đực.

Mặc Tiếu Hàm nếu biết trong lúc vô tình để Mạch Tố Tố thấy được, chắc sẽ nhảy lên bóp chết cô, cũng may, chính chủ còn chưa biết.

Thấy mèo nhỏ cứ nhìn chằm chằm tô mì, Mạch Tố Tố đoán bậy, xoắn một cọng mì dài đưa đến trước mặt mèo nhỏ, nó không chần chừ, đưa lưỡi ra liếʍ, rồi cắn cắn, chắc là nó cũng đói rồi, mèo ú qua tay cô chừng tuần lễ, nó sẽ giảm hết mỡ cho coi, toàn mì với mì, làm gì được ăn ngon.

Mèo nhỏ ăn hết cọng mì, ngước nhìn cô vô tội vạ, thấy cảnh này, Mạch Tố Tố nghĩ là cô đoán đúng rồi, cũng may, nó còn có thể ăn mì, Mạch Tố Tố cảm thấy sống sượng, mèo cũng ăn được thứ này, sau đó cười ha ha, mèo của Mạch Tố Tố cô quả là không phải loài vật bình thường.

Một tô mì, một người một mèo, từng đũa, từng đũa, hết sạch.