Chương 2

“A ~ ân aa…aa ~~~ thật ngứa, không cần động, ân ha a ~ chủ nhân, nhanh lên thao, thao nát mèo nhỏ đi, a… Ha a ~ thật thoải mái, ân a, muốn tới a a…”

Thiếu nữ ý loạn tình mê, hai chân mảnh khảnh kẹp chặt, ngón tay chỉ mới thọc vào một chút xíu mà đã gấp gáp không chờ nổi chen thêm ngón tay thứ hai vào, moi đào mọi góc độ. Đồng thời, ngón cái tìm đến âm đế xoa nắn, chỉ chốc lát sau, thiếu nữ đã tự chơi đến cao trào, một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ bắn ra làm ướt cả mảnh đất dưới mông.

Nhưng mới cao trào có một lần thì chưa thể giải tỏa hết được cơn nứиɠ, bên trong âʍ đa͙σ vẫn còn liên tục giật giật không biết mệt mỏi, âm đế cũng vẫn ngứa râm ran, khiến cô cảm thấy trống rỗng, không nhịn nổi, tiếp tục dùng ngón tay móc ngoáy.

“Ha a ~~~ ân a… thật muốn, ô ô, chủ nhân, bên trong ngứa quá… giật giật, ân a a ~ ha a ~”

Đúng lúc này, đồng hồ trên tường vang lên tiếng ‘đang’.

6 giờ 15 phút.

Thiếu nữ như là nhận được mệnh lệnh quan trọng gì đó, liền vội vã rút hai ngón tay ra, hai tay chống đỡ thân thể, đầu gối chạm đất, bò như động vật bò tới cửa chính.

Khi cô vừa bò đến cửa, cửa cũng bị mở ra từ bên ngoài.

“Hoan nghênh chủ nhân về nhà.”

Thiếu nữ dừng lại ở cửa, mông ngồi bệt xuống nhất, thân trên thẳng tắp, cung cung kính kính nói.

Theo hướng cửa, một người đàn ông có mang diện mạo anh tuấn và khí chất nho nhã đi đến, hắn mặc một thân tây trang màu xám cao cấp, trên mặt đeo gọng kính vàng, khi không cười làm người sợ hãi, nhưng cười rộ lên lại mang đến cảm giác gió xuân ấm áp phong tình.

Mà giờ này khắc này, trên mặt nam nhân không có một cười, cũng không đáp lại cô.

Thiếu nữ thấy thế thật cẩn thận bò tới gần nam nhân, sau đó ngoan ngoãn quỳ bên cạnh chân hắn. Hai núʍ ѵú vểnh lên chạm vào lớp voan mỏng, như ẩn như hiện câu dẫn tầm mắt người nhìn.

Nam nhân như đã tập mãi thành quen, hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua, sau đó lười biếng nhấc chân lên, thiếu nữ liền thuần thục giúp hắn thay dép lê.

Thay dép xong, nam nhân mới ném túi xách trên tay xuống, cúi người bế thiếu nữ lên, nhấc chân đi tới vị trí lúc nãy cô ngồi, thấy tấm thảm ướt đẫm một mảng, liền ‘chậc’ một tiếng, chế giễu:

“Mèo nhỏ dâʍ đãиɠ, tự mình thủ da^ʍ sướиɠ lắm hay sao, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ướt hết cả thảm rồi.”

Thiếu nữ rúc vào lòng hắn giả ngu ‘meo’ một tiếng, ý đồ trốn tránh.