Chương 8

Giọng nói của thanh niên tóc vàng đeo hoa tai cũng không tính là lớn, nhưng Diệp Bạch với tai tinh mắt sáng, chỉ cần hắn thích thì đừng nói là âm lượng này, cho dù nói khẽ cũng có thể nghe được rõ ràng. Mà Cố Chiêu từ sau theo tới khoảng cách cũng không xa, bởi vậy cũng nghe được nhất thanh nhị sở, ánh mắt không khỏi dừng ở trên người Dương Siêu.

Tên tóc vàng lại có chút không kiên nhẫn.

“Vừa rồi lúc xác nhận không phải khẳng định là cậu ta à, tại sao lại nhận sai hả?” Tên đó phàn nàn.

Vì vở kịch này, bọn họ đã ở nơi đó cho muỗi ăn một giờ muỗi. Lúc ấy đã thương lượng xong, trước tiên bọn họ có thể trêu chọc đùa giỡn, thuận tiện ăn chút đậu hũ, hôn nhẹ sờ sờ chẳng hạn. Nhất định phải chờ cho tới khi tên nhóc đó sợ hãi đến phát run thì phát tín hiệu, sau đó để Dương Siêu tiến vào làm ‘anh hùng cứu mỹ nhân’.

Nhưng hiện tại…

Người này cứ xông tới như vậy, thời gian quá nhanh lại quá vội vàng, cũng khó trách tóc vàng cho rằng nhận lầm người.

Nhưng người này cũng quá không thức thời, cho dù nhận lầm người đến lúc đó không ra là được, tên nhóc này da mịn thịt mềm trông là thèm. Tuy bọn họ thích mấy em gái ngực lớn chân dài, nhưng cũng không thể phủ nhận đối phương quả thực rất hấp dẫn người khác, khiến mấy anh em bọn họ muốn nếm thử chút tươi mới cũng không tồi.

Hơn nữa tên nhóc này không phải phụ nữ, còn có thể đi ra ngoài tố cáo bọn họ thế nào, cưỡиɠ ɧϊếp cậu ta à?

Trong chốc lát tóc vàng quả thực may mắn tiểu tử này không phải người trong giao dịch, như vậy bọn họ có thể làm đến cuối cùng, ngẫm lại đã cảm thấy tốt đẹp. Nhưng lúc này, lại vì cái tên Dương Siêu không biết điều chạy vào phá hỏng toàn bộ, bởi vậy lúc nói những điều này ngữ khí tên tóc vàng đặc biệt không tốt.

Có điều nơi này vốn luôn rất ít người, Dương Siêu tuy có bộ dạng cường tráng, nhưng bọn họ người đông thế mạnh.

“Cũng bắt tên nhóc này lại, để cho nó nhìn chúng ta làm việc.” Tóc vàng cười tà phân phó đàn em, “Nhìn xem, da mịn thịt mềm giống như con gái đây là do ông anh chỉ cho bọn tôi, hôm nay cậu ta bị như vậy chính là do ông anh làm hại.”

“Đến lúc đó nếu cậu ta ầm ĩ ra chuyện gì, mấy anh em bọn tôi trái lại không sao, còn ông anh thì chạy không thoát đâu.”

Dương Siêu quả thực choáng váng.

Anh ta không rõ vì sao sự tình lại biến thành như vậy, nhưng anh ta luôn thông minh, rất nhanh đã hiểu được suy nghĩ của mấy tên tóc vàng. Hơn nữa ý tứ trong mấy câu nói cuối cùng của tên đó rõ ràng là muốn anh ta giải quyết tốt hậu quả, trấn an Diệp Bạch đang gặp phải hết thảy đáng sợ này, cũng khiến cho đối phương không nói việc này ra.

Nhưng… mọi thứ hôm nay rõ ràng là cuộc giao dịch!

Mà lúc này Diệp Bạch đang ở nơi đó nhìn anh ta, làm sao anh ta có thể thừa nhận ý tưởng từng là của mình, lại nhìn đám tóc vàng làm những việc đó?

“Mấy, mấy người không thể làm như vậy!”

“Ha ha! ! !” Tóc vàng cười lớn, chưa dứt lại giống như trấn an nói với anh ta, “Yên tâm, nếu lát nữa bọn tôi vẫn còn tinh lực dồi dào, sẽ lại giúp ông anh giáo huấn cái tên mà ông anh nói.”

“Đến lúc ấy tên đó chứng kiến tình cảnh này nhất định sẽ càng sợ hãi.”

Một tên thanh niên tóc hồng ở phía sau như trêu đùa nói: “Khi đó ông anh hăm hở vùng lên, biểu hiện ra một bộ điên cuồng vì cứu người ta, đến lúc đó nhất định sẽ rất cảm động.”

Dương Siêu: “…”

Anh ta muốn ngăn cản đối phương nói tiếp, nhưng có hai người đang lôi kéo anh ta, một tên trong đó còn cởi tất của mình nhét vào trong miệng anh ta, khiến cho anh ta căn bản không có cách nào ngăn cản. Xong rồi, hết thảy đều xong rồi, Diệp Bạch biết hết rồi, hơn nữa… vừa rồi phía sau còn có tiếng bước chân, cho nên Cố Chiêu cũng nhất định đã biết.



Dương Siêu cảm thấy tuyệt vọng, trong lúc nhất thời ngay cả giãy dụa cũng quên mất.

Cố Chiêu quả thật nghe vô cùng rõ ràng, bởi vì anh theo sát Dương Siêu tiến vào, cho nên người ở bên trong cũng không chú ý tới tiếng chân của anh. Mà anh quen bình tĩnh, cho dù nhìn thấy Diệp Bạch gặp nạn dù có kinh hoảng trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trấn định, cho nên chọn địa phương đặc biệt xảo diệu.

Vừa vặn có một góc chết, trong ngõ hẻm vừa tối tăm lại u ám, những người đó vẫn luôn không phát hiện ra anh.

Hiện đã biết được tất cả mọi chuyện đều do tên đàn ông trước mắt làm, quả thực hận không thể đi lên đạp ngã người ta lại bắn thêm mấy phát súng, nhưng trong lòng anh biết không thể xúc động. Khoảng cách khá xa anh không thấy rõ biểu tình trên mặt Diệp Bạch, không dám tưởng tượng thiếu niên sạch sẽ trong suốt ấy giờ phút này đang thất kinh đến cỡ nào, cảm thấy nhịn không được oán hận Thẩm Mạc hành động quá chậm.

Trên thực tế Diệp Bạch lại không kinh hoảng chút nào.

Hắn lúc đầu cảm thấy rất kỳ quái, sau lại có chút thú vị, Dương Siêu vừa ra hắn suy nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả, lúc này đang cảm thấy vở kịch này quả thực so với trên TV còn không đáng tin hơn.

Tìm một đám heo đồng đội như vậy đến diễn anh hùng cứu mỹ nhân?

Nhìn lại xem, cuối cùng không phải biến thành ‘anh hùng mắc nạn’, trơ mắt nhìn mỹ nhân ‘âu yếm’ lần lượt rơi vào ma trảo, còn bị vạch trần toàn bộ âm mưu quỷ kế à.

Toàn bộ…

Đều khiến Diệp đại tiên ngay cả hứng thú xé người cũng mất, chỉ cảm thấy chỉ số thông minh của đám người này quá thấp, quả thực không xứng để cho hắn xé.

Cũng bởi vì diễn xuất này thật sự rất ‘đáng khen’, làm cho người ta nhìn mà không nói được gì lại không biết làm sao, hoàn toàn giảm bớt cái loại không khí bị người tính kế. Cho nên Diệp Bạch rộng lượng tỏ vẻ có thể không xé bọn họ, nhưng giáo huấn nho nhỏ thì vẫn phải có, vì thế đầu ngón tay chỉ vào hướng Dương Siêu, đối phương nháy mắt đã thay đổi bộ dáng.

Đây là huyễn thuật.

Trước mặt đám người có quả đầu đủ mọi màu sắc, Dương Siêu nháy mắt biến thành một thiếu niên sắc thái thanh tú.

Đương nhiên, Diệp Bạch không có khả năng dùng mặt mũi của mình để làm loại chuyện này, vì thế hắn biến ảo Dương Siêu thêm hấp dẫn hơn, đám người đó lập tức không nhịn được nhào tới.

Cố Chiêu ở chỗ tối: “…”

Một người duy nhất vẫn còn chút duy trì thanh minh không bị hấp dẫn chính là tên tóc vàng cầm đầu, tên đó nhìn thiếu niên cực kỳ hấp dẫn, lại nhìn Diệp Bạch sạch sẽ trong suốt không nhiễm thế sự. Nuốt nuốt nước miếng, nhịn không được đề nghị: “Cùng nhau?” Sau đó thì không cho cự tuyệt đi tới, rõ ràng chính là thiếu niên không nguyện ý cũng muốn dùng sức mạnh.

Diệp Bạch giận dữ, nháy mắt muốn bùng nổ xé tên nhân loại không biết điều này.

Cố Chiêu vẫn không thể nhẫn hơn hắn.

Trước tiên lao tới đạp người sang một bên, sau đó giữ chặt Diệp Bạch từ trên xuống dưới nhìn quét mấy lần, xác nhận thiếu niên không có tổn thương gì lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.

“Chúng ta đi trước!”

Tuy rằng anh không rõ đám người này vì sao đột nhiên lại xông tới Dương Siêu, nhưng rõ ràng đó là một cơ hội, bởi vậy không nói hai lời lôi kéo Diệp Bạch rời khỏi. Mà Diệp đại miêu chuẩn bị xé người… nhìn nhìn tên nhóc tóc vàng bị một cước đạp bay, lại nhìn nhìn tay sai ‘người nuôi mèo’ của hắn, nháy mắt cảm thấy người sau tương đối quan trọng.

Về phần xé người… sau này còn rất nhiều cơ hội.



Vì thế hai người thẳng tắp chạy khỏi ngõ tắt nhỏ, thì thấy Thẩm Mạc đang mang theo một đám cảnh sát chạy về bên này, từ rất xa nhìn thấy hai người bọn họ không có chuyện gì cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chờ mọi người lại trở lại ngõ tắt nhỏ, bên trong đã là một cảnh vô cùng thê thảm.

Quần áo bị xé đầy đất, trên người đều là bạch trọc hòa với máu, mấy tên côn đồ hoàn toàn chơi đủ, có loại cảm giác căn bản mặc kệ sống chết của người ta. Đừng nói mấy người trẻ tuổi, là cảnh sát già nhìn thấy một màn này trong nháy mắt cũng có khϊếp sợ, ngay sau đó là vô cùng lo lắng.

Chơi như vậy, sẽ chết người.

Mọi người tiến lên phía trước kéo người ra giữ ở một bên, lại ôm Dương Siêu lên xe đưa đi bệnh viện, tiếp theo mới trở lại cục cảnh sát.

Diệp Bạch vẫn luôn được Cố Chiêu ôm vào trong ngực, sắm vai thành một thiếu niên bị sợ hãi, nhưng mọi người đều không thấy biểu tình hắn thích ý đem mặt chôn ở trong lòng ‘người nuôi mèo’, vì thế đối với bộ dạng này của hắn đều tin là thật hơn nữa còn rất lý giải. Chính bọn họ nhìn thấy cảnh đó vẻ mặt cũng vô cùng khϊếp sợ, huống chi là thiếu niên này, nhất định sợ đến ngây người rồi.

Mấy nữ cảnh sát còn cho hắn chén nước ấm, bên trong bỏ thêm viên đường.

“Cậu ấy không sao chứ!” Một người trong đó hỏi Cố Chiêu, thần sắc có chút lo lắng. Dù sao bọn họ đã thấy rất nhiều thiếu niên lưu lại hiện trường, trong lòng biết phương diện này có rất nhiều người sẽ lưu lại bóng ma tâm lý. Mà Diệp Bạch lại lao thẳng chôn người ở trong lòng Cố Chiêu, thoạt nhìn tình huống quả thực không quá lạc quan.

Cố Chiêu cũng không xác định, bởi vì biểu tình lúc trước của Diệp Bạch thoạt nhìn coi như bình thường.

Nhưng không thể phủ nhận là không có khả năng, bởi vậy anh cũng không ghi khẩu cung ngay tại đó, chỉ để cho Thẩm Mạc xử lý chuyện bên này, còn mình thì mang theo Diệp Bạch về nhà. Bên kia cục cảnh sát mặc dù cảm thấy quy trình không phù hợp, nhưng cũng không thể ngăn cản, không chỉ vì thân phận Cố Chiêu, còn cả tình huống của thiếu niên kia.

Bọn họ không thể vì phá án mà không để ý đến tình hình tâm lý của một thiếu niên.

Huống chi việc này kỳ thật cũng không có điểm đáng ngờ gì quá lớn, người tố giác là trợ lý đặc biệt Thẩm Mạc của Cố thị, sự tình lại liên quan đến Cố Chiêu, kỳ thực tính chân thật đã rõ ràng. Dựa vào thân phận của Cố Chiêu tất nhiên không đến mức nói dối, nếu anh muốn chỉnh người nào cũng có rất nhiều biện pháp, không đạo lý liên lụy cả mình vào đó.

Huống chi người ta còn để Thẩm Mạc ở lại, còn đề xuất mấy ngày nữa thiếu niên ổn định cảm xúc sẽ lại đến.

Như thế, bọn họ còn có thể nói cái gì.

Bên kia Thẩm Mạc vừa xử lý việc này vừa kinh hãi, bạn tốt nhà mình như vậy rõ ràng là động tâm rồi. Nói thật ấn tượng của anh ta đối với Diệp Bạch cũng không tồi, bởi vậy cũng có chút lo lắng cho đối phương có thể lưu lại bóng ma tâm lý gì không, dù sao tình cảnh quá mức kinh sợ, chính anh ta cũng không thể tránh khỏi bị chấn kinh.

Đương nhiên, người lo lắng nhất vẫn là Cố Chiêu.

Diệp Bạch từ lúc bị người ta ôm vào trong lòng thì không động đậy, sau lại lên xe lại càng không nhúc nhích, ngay cả xuống xe vào nhà cũng là anh ôm, giờ phút này ngồi ở trên ghế sofa thoáng buông người ra, lại có chút lo lắng có thể kinh động đến thiếu niên hay không. Cuối cùng chờ anh quyết định thật cẩn thận đẩy cái đầu nhỏ trong lòng ra, thì thấy đối phương híp mắt bất mãn lầm bầm hai tiếng, sau đó lại vùi vào ngực anh cọ xát, thoả mãn ngủ say.

Cố Chiêu: “…”

Trong lúc nhất thời anh có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy xem ra lo lắng của bọn họ cũng không tồn tại.

Lúc đó anh vẫn chưa ý thức được việc này có gì không đúng, mãi đến khi Thẩm Mạc xử lý xong mọi chuyện ở cục cảnh sát rồi, nghe nói đến việc này thì nhịn không được vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh.

“Cậu không phát hiện…” Đại trợ lý Thẩm do dự nói: “Mỗi lần cậu ta đến chỗ cậu, trừ ngủ vẫn là ngủ à.”

Cố Chiêu: “…”