Chương 1

Đến một lúc nào đó, ngươi sẽ phát hiện những chuyện ngươi vốn cho rằng không thẹn với lương tâm, tất cả đều là vô căn cứ, trăm nghìn lý do cũng không thể đấu lại một ánh mắt của người nọ.

Triển Chiêu nghĩ như vậy.

Trùng Tiêu lâu đã qua, án Tương Dương đã xử, Nam hiệp cùng Đinh cô nương Mạt Hoa thôn thành thân, Đinh gia được rể hiền, vui mừng khôn xiết. Nghe nói trước đây quan hệ của Nam hiệp và Bạch Ngũ gia rất thân thiết, hơn cả huynh đệ. Huynh đệ Đinh gia còn thầm lo lắng, không biết liệu Triển Chiêu có phải người không thích nữ sắc, sau đó không thấy y đến từ hôn, cũng không thấy Bạch Ngọc Đường đến, mới cất chuyện này vào trong lòng.

Triển Chiêu niên thiếu rất tôn kính trưởng bối, trưởng bối nhắc đến chuyện thành thân, y chỉ nghe gì biết nấy. Sau đó gặp Bạch Ngọc Đường, trong lòng chẳng những không nghĩ đến chuyện thành thân, thậm chí còn hoài nghi có cần thành thân hay không.

Có điều, đó rốt cuộc cũng chỉ là hoài nghi. Tất cả những tình cảm trái với luân thường đạo lý nảy sinh đều bị Triển Chiêu dùng cách nói ‘nghĩ ngợi lung tung’ mà xua đi: “Ta cùng Ngũ đệ sớm chiều bên nhau, ăn ngồi cùng bàn, ngủ nằm chung giường, đương nhiên thân thiết hơn những người khác.”

Y vốn tưởng rằng hai người bọn y là anh hùng kết bạn, lại không nghĩ đến là nghiệt duyên dây dưa.

Một đêm nào đó, Bạch Ngọc Đường xách rượu đến, giữa lúc đối ẩm chợt cợt nhả: “Mèo con, ngươi nói xem con người sống trên đời này rốt cuộc là vì điều gì? Không phải là đêm đêm tụ họp, tình nhân bên nhau hay sao? Ngươi nói xem, chúng ta bây giờ… có giống không?”

Triển Chiêu mỉm cười: “Ngũ đệ, ngươi say rồi…”

“Ha ha… Ta say… Ta say thật rồi…” Bạch Ngọc Đường cười đến cực vui vẻ, nước mắt lại trượt xuống.

Sau đó không có gì thay đổi.

Mà người nói những lời mà chỉ hai người bọn họ biết đó đã mang theo những lời kia hỏa táng cùng trong trận lửa lớn ở Trùng Tiêu lâu, thế gian cuối cùng chỉ còn một người biết.

Y vốn tưởng y đã quên những chuyện này, đã quên Bạch Ngọc Đường, đã quên tất cả, bình đạm viên mãn sống hết một đời. Nhưng y lại không lừa được mình.

Nam nhi không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc thương tâm. Mỗi lần bước vào phòng, trước mắt luôn hiện lên nụ cười ngạo nghễ, bên tai luôn nghe thấy tiếng nói sang sảng của người nọ. Nếu không có tình, sao phu thê lại thành đồng sàng dị mộng, đêm động phòng lại ước người kia là Cẩm Mao Thử?

Rối rắm nghĩ hoài không ra, Triển Chiêu đổ thừa cho ‘đột ngột mất tri kỷ, tâm trạng hụt hẫng’.

Đến một đêm nọ trực đêm, Triển Chiêu mới đột nhiên tỉnh ngộ. Triển Chiêu cười khổ, rồi biến thành cười to, cười đến không ngừng được, cười đến chảy nước mắt: “Triển Chiêu ơi Triển Chiêu, mi thật ngu ngốc…”

Một lần ngu ngốc này, liền âm dương cách biệt.

Bởi vì đã hiểu rõ được tâm tư của mình, Triển Chiêu không cách nào vui vẻ trước sự chăm sóc của thê tử, thường xuyên lấy cớ công vụ, ngủ lại thư phòng đến khi trời sáng.

Ba năm sau, Triển Chiêu và Nguyệt Hoa có một đứa con, đặt tên là Triển Ký, ý như tuấn mã rong ruổi, không bị gò bó.

Tiệc đầy năm tổ chức lớn, nhưng Triển Chiêu lại mượn cớ không thể uống rượu, rời khỏi bữa tiệc. Trước kia dù có cùng người nọ nâng chén một đêm cũng chưa từng say, nhưng hiện tại đã không còn tâm tình như trước. Nghĩ như vậy, bất tri bất giác đã đi tới biển lau.

*

Sau trận chiến Trùng Tiêu lâu, Bạch Ngọc Đường tìm được đường sống trong chỗ chết, người đời xưng tụng là anh hùng, lại không ai biết hắn ẩn cư ở Đại Lý. Tơ lụa, hương liệu của Bạch gia buôn bán khắp Tây Vực, ở đó cuộc sống cũng không quá khó khăn. Sau đó hắn cưới nữ hiệp Thúy Tiêu, hai vợ chồng trường kiếm thiên nhai, xem như tiêu dao. Con trai của Bạch Ngọc Đường là Bạch Vân Thụy, thông tuệ lanh lợi, được khen ngợi là có phong thái của cha.

Vợ hiền con khôn, khoái ý tiêu sái, đây cũng là cuộc sống mơ ước của Bạch Ngọc Đường lúc tuổi còn trẻ, có điều sẽ càng trọn vẹn hơn nếu như… được gặp lại Triển Chiêu.

Ba năm sau, Bạch Ngọc Đường mang theo vợ con trở về Hãm Không Đảo. Đi đến phủ Tùng Giang, nghe nói Nam hiệp đang mở tiệc đầy năm cho con, cảm giác trong lòng không rõ là gì. Cuối cùng vẫn không thể quên, chỉ là cố ý tránh xa để người khác không nhìn thấy tâm tư tận đáy lòng của mình mà thôi.

Triển Chiêu thong thả đi bên rìa biển lau rất lâu, đến khi mặt trời ngả hẳn về tây mới quay trở về. Lúc đó, hoa lau trắng tinh được ánh mặt trời nhuộm vàng rực, lay động lóa mắt trong gió chiều. Triển Chiêu đột nhiên nhớ lại năm đó, cũng giữa biển lau này, y cùng Bạch Ngọc Đường đánh đến bất phân thắng bại, lại không một ai chịu nhận thua, đến khi cả hai người đều kiệt sức mới nằm xuống ngủ, khóe môi không khỏi mỉm cười.

Trở về bữa tiệc, nhũ mẫu ôm Triển Ký đến. Triển Chiêu chơi đùa cùng con một lúc, đến khi gọi nhũ mẫu tới bế đi, chợt có thứ đồ gì đó từ trong tã lót rơi ra. Vừa nhìn, Triển Chiêu liền sững sờ. Khối ngọc này…

Triển Chiêu cầm miếng ngọc bội chuột trêu mèo kia lên, trái tim nện vang trong l*иg ngực: “Miếng ngọc này ở đâu ra?” Triển Chiêu bất chấp tiếng cười nói chung quanh, vội vàng hỏi.

“Triển gia, nô tỳ chưa từng thấy. Vừa rồi đặt tiểu thiếu gia vào trong nôi, nô tỳ có ngủ gật một lát…”

Không chờ nhũ mẫu nói xong, Triển Chiêu đã tông cửa xông ra, khách khứa thấy vậy đều vô cùng ngạc nhiên.

Trong phạm vi mắt có thể nhìn thấy chỉ toàn hoa lau. Trút đi ánh trời chiều vàng rực, từng mảng lớn màu tro dập dềnh lướt ngược hướng, tựa như muốn che tầm mắt. Nhưng tiếng gió rì rào bên tai tựa như ngàn năm nay chưa từng thay đổi.

Bỗng nhiên, một tiếng động xé gió, Triển Chiêu lập tức xoay người.

Từ biển lau, bạch y đạp trăng mà đến.

Triển Chiêu lặng người đứng đó, đây là khung cảnh y khát vọng từ rất lâu, cũng là khung cảnh y luôn tìm cách trốn tránh, là khung cảnh tái diễn hàng ngàn lần trong giấc mộng cũng là khung cảnh hàng ngàn lần biến mất khi tỉnh giấc.

Rốt cuộc là lần đầu gặp gỡ hay là xa cách gặp lại?

Bạch Ngọc Đường, cuối cùng ngươi trở về rồi…

Người tới không nói không rằng, rút đao liền chém, chiêu chiêu tàn nhẫn, tựa như muốn trả thâm thù, tựa như muốn chém cho hả giận.

Triển Chiêu vừa đánh vừa lui đến khi không thể lui thêm được nữa. Triển Chiêu tay không tấc sắt, nhẹ nhắm hai mắt, như muốn nhận lấy cái chết.

Bạch Ngọc Đường ném mạnh đao xuống đất, nhào tới chỗ Triển Chiêu, ấn y ngã xuống.

Hai người như dân thường không chút võ công, vụng về vật lộn. Triển Chiêu nắm chặt cổ tay Bạch Ngọc Đường, kẹp lấy hai chân của hắn, dùng sức lật hắn xuống. Bạch Ngọc Đường một tay túm cổ Triển Chiêu, đầu gối ghì chặt hai bên đầu y, không chút để ý đến hình tượng, phong thái. Mỗi người đều khống chế chỗ hiểm của đối phương, cũng không ai dám đánh bừa. Hai người toàn thân dính bùn, ngươi nắm tay ta, ta túm cổ ngươi, không ai chịu nới lỏng tay.

Bạch Ngọc Đường liều chết vùng vẫy lại chỉ nhúc nhích thân thể được một chút, không sao lật người bên trên xuống được. Triển Chiêu nhìn hắn thật sâu, chậm rãi nới lỏng tay.

Bạch Ngọc Đường lập tức ngồi bật dậy, còn chưa kịp mở miệng đã lại bị Triển Chiêu dùng sức đẩy nằm xuống mặt đất, chưa hiểu xảy ra chuyện gì, môi người nọ đã ấn xuống.

Trong đầu Bạch Ngọc Đường như vang lên tiếng nổ lớn.

Triển Chiêu mạnh mẽ nghiến đôi môi của hắn, không chút nhẹ nhàng như muốn nuốt hắn vào trong bụng. Bạch Ngọc Đường bị đau cũng không chịu yếu thế, hai người như quyện vào nhau. Một trắng một lam giao hòa giữa biển lau mênh mông gợn sóng. Một nụ hôn này như dùng hết khí lực một đời.

Đến khi tách nhau ra, cả hai đều nghe được tiếng trống ngực của đối phương. Hai trái tim cuồng loạn cuối cùng đã tìm được tiết tấu chung.

Bạch Ngọc Đường thở dốc, nhìn sang Triển Chiêu cũng đang thở dốc như mình một lúc lâu, rồi chợt bật cười ha hả.

“Ngươi cười cái gì?”

“Nhân sinh khổ đoản, không cười thì làm sao vượt qua?”

Triển Chiêu nghe câu đáp này của hắn cũng bật cười.

Chưa kịp bình luận, một tát của Bạch Ngọc Đường đã rơi xuống mặt Triển Chiêu.

Triển Chiêu nổi giận quát: “Bạch Ngọc Đường! Ngươi điên rồi sao?”

“Cái tát này đánh ngươi vừa rồi làm nhục Ngũ Gia.”

“Làm nhục lúc nào?”

Lời còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường đã túm chặt cổ áo Triển Chiêu, tát một cái nữa. Lần này mạnh hơn, khiến cho Triển Chiêu tóc tai rối bù, khóe môi rỉ máu. “Cái tát này đánh ngươi khẩu thị tâm phi, chết không hối cải.”

Triển Chiêu đang muốn phát giận, Bạch Ngọc Đường đã đấm một quyền lên ngực hắn, rồi dùng sức ôm chặt lấy y, nghiến răng nghiến lợi, như giận dữ mắng mỏ, lại như nức nở nghẹn ngào: “Quả đấm này đánh ngươi vì tới tận hôm nay mới dám thừa nhận tình cảm của mình, đánh người trước đây cái gì cũng sợ, lo lắng quá nhiều… Nếu ngươi đã không muốn, hà tất còn dây dưa với ta làm gì? Cứ để chuyện này theo quan tài vào đất, trăm năm sau cỏ mọc xanh mộ cũng không ai biết! Sao ngươi không trốn tránh nữa đi? Triển Chiêu! Không phải ngươi muốn ta bỏ vợ bỏ con, bị người đời chê cười, gia đình tan vỡ, kẻ thù khinh miệt đấy chứ?”

Gò má Triển Chiêu nóng bừng, trong ngực đau đớn, vốn đang tức giận lại bị mấy lời này của Bạch Ngọc Đường làm cho tiêu tan, không nói được lên lời. Tim như cát lún, chậm rãi chảy xuống…

Biển lau tĩnh lặng tựa như đứa trẻ ngủ say. Không biết qua bao lâu, trăng đã lên tới đỉnh đầu. Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân rã rời. Y cứng ngắc vươn tay, nhẹ vỗ tấm lưng ướt lạnh của Bạch Ngọc Đường. Y nói: “Ngọc Đường, tối rồi.”

*

Khi Triển Chiêu toàn thân đầy bùn, khóe miệng vương máu về đến nhà, tiệc rượu đã tan, khách khứa về hết, chúng gia đinh đã đi ngủ cả.

Nguyệt Hoa trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của phu quân, đầu tiên là sửng sốt, sau cũng mơ hồ đoán ra được, cuối cùng hóa thành một câu: “Đêm đã khuya, để thϊếp thân giúp phu quân thay quần áo bẩn.”

Triển Chiêu nhìn người đang giúp mình cởi bỏ y phục, im lặng thật lâu, “Nguyệt Hoa, ta nợ nàng quá nhiều.”

Đinh Nguyệt Hoa cười khẽ: “Nào có. Được gả vào Triển gia, là phúc phận của thϊếp thân. Phu quân đối với thϊếp ân ái sâu đậm, nào có thiệt thòi?”

Triển Chiêu nhìn nàng mang y phục bẩn đi, bóng lưng trong đêm trăng cô độc, tịch mịch.

Lúc Nguyệt Hoa lặng lẽ khép cửa phòng, Triển Chiêu đã nằm xuống giường ngủ, mặt mày mệt mỏi, trong tay vẫn nắm miếng ngọc bội kia. Thiếu niên trong mộng vẫn như năm đó, ngang tàn, ngạo nghễ, không ai bì nổi.

o0o Hoàn o0o