Chương 13

Phong, gợi lên nhất trì xuân thủy.

Thanh sơn bạch vân, suối nước róc rách.

Lâm thủy mà đứng, bạch y nhất tập, một thanh họa ảnh.

Một bóng người màu xám từ đằng xa vội vã chạy đến.

“Nguyệt Lăng Tiêu hỏa tiêu sứ gặp qua Thiếu chủ nhân, đây là thứ chủ nhân giao cho Thiếu chủ nhân.”

Nhận lấy thứ đồ mà Hỏa tiêu sứ trình tới trước mặt, sắc mặt Bạch Ngọc Đường hơi hơi có điểm tái nhợt, lạnh lùng nói: “Chủ nhân còn nói những thứ gì?”

“Chủ nhân hỏi Thiếu chủ khi nào thì trở về Nguyệt Lăng Tiêu?”

“Sự tình xong xuôi, tự nhiên ta sẽ trở về.”

“ Dạ, kia thuộc hạ cáo lui.”

Nhìn theo bóng dáng Hỏa tiêu sứ rời đi, Bạch Ngọc Đường dùng nội lực chấn vỡ thứ cầm trong tay, ném lên không trung.

Họa ảnh, ra khỏi vỏ.

Nhân giống như chim diều, cắt ngang không trung.

Kiếm tựa kiều long, khí nuốt núi sông.

Giận mở to hai mắt, trong mắt là không cam lòng cùng không tin, tay hắn còn để trên chuôi đao, nhưng kiếm của Bạch Ngọc Đường đã xuyên qua cổ họng của hắn.

Một kiếm phong hầu.

“Vẫn ngưỡng mộ vô thế kiếm pháp của Nguyệt Lăng Tiêu , hôm nay được nhìn thấy quả nhiên bất phàm.”

Bàng sủng, nhẹ lay động chiết phiến, mặt như hoa đào.

“Bạch huynh, quả không hỗ nhân trung kiêu long, hảo nhất phái anh hùng khí khái.”

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn Bàng sủng, “Bàng công tử, làm sao không phải là ý chí ở thiên hạ, lòng có càn khôn.”

“Úc?”

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên cười, cười như xuân phong.

Bàng sủng, nhìn Bạch Ngọc Đường, ý cười trong mắt dần dần thối lui, âm ngoan tẫn hiện trên mặt.

Trên đời người thích cười rất nhiều, kẻ thích xem người khác cười cũng rất nhiều.

Mà Bàng sủng lại là một kẻ thích xem người khác cười, nhưng người cười đó tuyệt đối không phải Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thích cười, nhưng nếu y bỗng nhiên cười, mà cười giống như xuân phong, ngươi liền tuyệt đối không nên nghĩ rằng y đang cười.

Cây quạt trên tay Bàng sủng, không phải là chiết phiến bình thường .

Họa ảnh trong tay Bạch Ngọc Đường, lại càng không phải là bảo kiếm bình thường .

Võ công của Bàng sủng, chỉ có thể xem như tam lưu, nhưng cố tình nhất lưu cao thủ đều bị đánh bại.

Võ công của Bạch Ngọc Đường, hoàn toàn là nhất lưu.

Huyết, ở trên bạch y từng chút nở rộ, càng ngày càng dày đặc.

Giang Nam, Giang Nam phong cảnh đã trải qua mấy bận rồi.

Rời đi Giang Nam có phải hay không lâu lắm, không biết vũ ở Giang Nam có còn tích tí tách rơi xuống không? Không biết tương tư liễu bên bờ sông còn theo gió khinh vũ chăng? Không biết nhà bên cây mơ còn có ngựa tre hay không?

Diệp tô, những lúc rãnh rỗi thường nhớ đến Giang Nam.

Diệp tô, nhìn người ra ra vào vào Khai phong, một loại cô tịch nảy lên trong lòng.

Nguyên lai, nơi này cũng không phải nhà của ta.

Triển Chiêu, lần đầu tiên cảm thấy được Diệp tô thoạt nhìn là như thế cô tịch.

“Diệp đại ca, đang suy nghĩ gì vậy?”

“Giang Nam.”

“Diệp đại ca, là nhớ nhà đi.”

Diệp tô nhìn thấy trong mắt Triển Chiêu một loại tình, một loại tình huynh đệ.

Kết thúc, chính mình vẫn là thua.

“Chiêu, có chuyện ta muốn nói cho ngươi có biết. Chiêu, ngươi có biết ta thích ngươi đi, liền giống như ngươi thích Bạch Ngọc Đường vậy.”

Triển Chiêu không có trả lời.

“Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ đây là một người như thế nào, đôi mắt trong suốt ẩn sâu có bao nhiêu điều không thể nói rõ, tình tình ôn nhu,nhưng trong lòng có nhiều lắm người và việc không thể bao dung, trên vai một người tại sao có thể gánh vác đạo nghĩa thiên hạ ? Ta rất ngạc nhiên, nhưng càng còn nhiều hơn là hấp dẫn, ta nghĩ muốn cùng ngươi sóng vai mà đi, cho ngươi khởi động một mảnh không trung.”

“Diệp đại ca?”

“Chiêu, ngươi cũng không đem tâm sự kể cho ta, ta biết ở trong lòng của ngươi chỉ có thanh thiên dân chúng, duy độc không có chính mình, một người ngay cả chính mình còn không đặt ở trong lòng thì làm sao có thể đem ta đặt ở chỗ nặng nhất. Ta sợ hãi, ta sợ hãi có một ngày, mộng tỉnh lại, mới phát hiện mình chỉ là một vị khách qua đường trong sinh mệnh của ngươi. Chờ khi ta hiểu được, thì cạnh ngươi đã không có vị trí của ta.”

“Diệp đại ca, trong cảm nhận của Triển Chiêu ngươi vĩnh viễn là hảo huynh trưởng.”

Diệp tô biết rõ Triển Chiêu sẽ nói như vậy, nhưng chân chính nghe thấy, trong lòng vẫn không khỏi chua xót, khó nén được sự thất vọng trong mắt. “Chiêu, ta không muốn chỉ làm đại ca của ngươi, ta nghĩ cùng ngươi xem mặt trời lặn cô gia yên, đại mạc bão cát, ta muốn cùng ngươi khi thu phú thơ, đông chí đạp tuyết, giang hồ lộ, dắt tay cùng đi. Chiêu, này hết thảy xem ra đều chỉ có Bạch Ngọc Đường mới có thể làm được, ta thật sự là hâm mộ chỉ chuột bạch kia.”

Diệp tô nhìn Triển Chiêu muốn nói lại thôi, nở nụ cười, “Chiêu,ngươi biết không, rượu không thể uống nhiều, uống nhiều quá hội lầm thiệt nhiều việc.”

“Ân.”

“Kỳ thật, có một việc ta thực sự muốn biết.”

“Diệp đại ca, muốn biết cái gì?”

“Ta muốn biết.” Diệp tô đột nhiên lạp gần khoảng cách giữa chính mình cùng Triển Chiêu , dán ở bên tai Triển Chiêu , nhẹ giọng hỏi: “Ngươi ăn chỉ chuột trắng nhỏ kia chưa?”

“A?”

Nhìn Triển Chiêu đỏ bừng mặt, giống như buồn bực giống như không hài lòng, Diệp tô không khỏi thoải mái cười to, tâm tựa như ánh trăng phá vân ra ngoài chiếu tỏ.

Kỳ thật chính mình vẫn hiểu được, chính là không nghĩ đối mặt chân tướng mà thôi.

“Chiêu, ngày mai ta sẽ trở về Giang Nam, bất quá ta sẽ lại đến Khai phong, khi gặp lại chính là huynh đệ.”

Triển Chiêu, vươn tay.

Diệp tô, cũng vươn tay.

Vỗ tay, nhìn nhau cười.

“Triển đại ca, nên tuần phố rồi.”

Diệp tô chăm chú nhìn bóng lưng Triển Chiêu đi xa, thầm nghĩ: “ Chiêu, ta phải đi, trở lại cố hương của ta, chậm rãi khép lại vết thương của ta, dù sao phần này tình đem ta thương thực sâu, cho dù ta đã cởi bỏ được khúc mắc, nhưng ta sợ khó kìm lòng nổi, cho nên ta phải đi.”

“Chiêu, tiếp lấy.”

Triển Chiêu quay đầu, tiếp được thứ gì đó bay đến. Mở bàn tay ra, là một viên đan châu tựa lửa .

Diệp tô không đợi Triển Chiêu đặt câu hỏi,: “Ta trộm.”

Nghe thấy Diệp tô đúng lý hợp tình trả lời, Triển Chiêu không khỏi chán nản.

Huyết, dọc theo kiếm, tích lạc.

Nhất chiêu, chỉ là nhất chiêu, chính mình liền thua.

Bàng sủng nhìn Bạch Ngọc Đường áo trắng nhiễm huyết , trong mắt là khó hiểu.

Nhất chiêu, vì cái gì?

Bạch Ngọc Đường, thu hồi họa ảnh, có chút thương xót nhìn Bàng sủng.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì, ta không phải cao thủ.”

Bàng sủng, không tin.

Xuân tiên lâu, một kiếm kia lại nào tao nhã, loại nào diễm lệ.

Trong miếu Quan Âm, một kiếm kia loại nào phong hoa, loại nào thê mỹ.

Một kiếm kia, thanh sơn vờn quanh, tựa như mây bay .

Y như thế nào không phải cao thủ?

“Bàng sủng, ngươi rất thông minh mà người thông minh thì thường nghĩ quá nhiều. Nghĩ nhiều thì sẽ sinh nghi.”

Bàng sủng, nở nụ cười.

Bạch Ngọc Đường, cũng cười.

Bàng sủng cười đến nước mắt cũng chảy ra, đến cuối cùng đã là gào khan.

“Lúc ngươi ở hướng tiêu lâu kỳ thật không phải là một cao thủ, nếu ngươi là cao thủ, ngươi sẽ không phải chết ở hướng tiêu lâu, nhưng ngươi tuyển cái thời cơ tốt.”

“Người trong thiên hạ đều biết miêu thử bất hòa, nhưng người của Nguyệt Lăng Tiêu lại biết, ta vì mèo con không tiếc cùng sư phụ xung đột.”

“Cho nên, khi tin tức Triển Chiêu cùng Đinh nguyệt hoa thành hôn truyền ra, ngươi sấm hướng tiêu lâu liền thuận lý thành chương, xúc động cơ quan, tự tử.”

” Sao ngươi lại có thể tính chuẩn, ta sẽ ra tay, nếu ta không ra ....”

“Ta sống, làm sao lại không ra tay.”

“Vì cái gì?”

Bạch Ngọc Đường dùng họa ảnh cố chống thân thể của chính mình rõ ràng đã chống đỡ hết nổi : ” Bởi vì mục tiêu của chúng ta không giống nhau, Đại sư huynh.”

“Vì cái gì, ta một lòng vì Nguyệt Lăng Tiêu, ta sai lầm ở đâu?”

“Sai, đương nhiên sai lầm rồi. Đại sư huynh, ngươi có dã tâm, nhưng dã tâm của ngươi quá lớn, Nguyệt Lăng Tiêu hùng khắp thiên hạ võ lâm, nhưng ngươi lại nghĩ muốn quân lâm thiên hạ.”

“Từ xưa tương tương bản vô chủng(*), huống chi đương kim thiên tử ngu ngốc vô năng, nếu ta nắm quyền, nhất định có thể đạt thành sự nghiệp.”

(*): Chỗ này có hai chữ ‘tương’:将: tướng: quan tướng, cầm quân

相:tương: cùng, tướng vị

Bạch Ngọc Đường thở dài, nói: “Luận tài năng, thiên hạ không người có thể bằng được sư huynh, nếu ngươi chỉ cầu phong hầu bái tướng, tự có thể tạo phúc thiên hạ thương sinh linh, nhưng nếu cầu đế vị hoàng quyền, chính là họa cho thiên hạ thương sinh linh. Một người, ngay cả người của mình còn không thể dung hạ, lại há có thể dung được thiên hạ.”

“Ha ha ha, nhưng cục của ta bố trí như thế tinh diệu, sơ hở ở đâu?”

“Cục của Sư huynh không có sơ hở, chính là người định không bằng trời định, nếu không phải mèo con trúng độc,thì ta sẽ không tới Nguyệt linh tiêu cầu hỏa tiêu đan, ở trong Lăng Tiêu cung cũng sẽ không cùng sư phụ động thủ, nếu không động thủ cùng sư phụ, ta cũng sẽ không biết võ công của sư phụ có mười thành.”

“Này thì có cái gì không đúng?”

“Sư huynh sẽ không quên ta từng cùng sư phụ đi tới kinh thành một lần đi?”

“Kia lại có cái gì quan hệ?”

“Bởi vì lần đó sư phụ bị thương kinh mạch, từ nay về sau nội lực chỉ có thể dùng ngũ thành, trừ phi dùng nguyệt linh châu của Nguyệt Lăng Tiêu , nếu không tuyệt đối không thể sử dụng mười thành nội lực, mà nguyệt linh châu là thiên hạ kịch độc, mặc dù có thể gia tăng công lực nhưng một khi dùng đến thì tính mạng chỉ còn lại một tháng thời gian, cho nên sư phụ sẽ không dùng cũng không muốn dùng, nhưng có thể giấu được sư phụ làm cho lão nhân gia ăn vào chỉ có mình sư huynh ngươi mà thôi.”

“Cho nên, ngày đó người thua kỳ thật là ngươi.”