Chương 13

Lúc này, cô ta chỉ mặc một cái váy ngủ có đai đeo cực ngắn màu hồng nhạt, nhưng không mặc đồ lót, một đôi nhũ hoa sống động dính chặt trên ngực Hoắc Anh Tú, trắng đến loá mắt.

Hoắc Anh Tú vốn vẫn nhập nhèm buồn ngủ lập tức nhìn đến mức hai mắt sáng ngời, lập tức hưng phấn Tiên Phong, trở tay đóng cửa phòng vệ sinh, tay vuốt ve, khiến đôi nhũ hoa của Tô Tuệ Vân thoát khỏi váy ngủ, háo sắc chà đạp, hôn hít một hồi.

Tô Tuệ Vân vốn cố ý mặc như vậy để quyến rũ Hoắc Anh Tú, đêm qua cô ta bị củ cà rốt kia của Hoắc Anh Tú khiến cho trên không ra trên dưới không ra dưới, khó chịu suốt đêm, nếu không phải vì mẹ cô ta và cô ta ngủ cùng một phòng, cô ta đã đến phòng Hoắc Anh Tú tìm hắn từ lâu rồi.

Bây giờ thấy Hoắc Anh Tú không dằn nổi như vậy, cô ta không nhịn được cười khanh khách, sự tự tin với vóc người của mình lại lớn thêm vài phần.

“Tiểu dâʍ đãиɠ của anh, sớm như vậy đã đến quyến rũ anh, hôm nay anh nhất định sẽ khiến em thoải mái.”

Hoắc Anh Tú đưa tay thò vào hạ thân Tô Tuệ Vân, lại phát hiện ngay cả qυầи ɭóŧ Tô Tuệ Vân cũng không mặc, trong lòng hắn rung động, càng không thể tự kiềm chế nữa.

Một phát ôm lấy Tô Tuệ Vân ngồi trên bệ sứ ở phòng vệ sinh, hắn tách hai chân cô ta ra gác trên vai, đỡ lấy du͙© vọиɠ đang dâng trào, thẳng lưng một cái, chọc vào tận gốc.

“A… Sâu quá… ”

Tô Tuệ Vân kêu lên từng tiếng đè nén, trống rỗng cả một buổi tối rốt cuộc cũng được thỏa mãn vào giờ phút này.

“Không thích sao?”

Hoắc Anh Tú đột nhiên rút ra, mang trên mặt nụ cười đùa bỡn nhìn Tô Tuệ Vân.

Tô Tuệ Vân mới nếm được vị ngọt nào chịu được Hoắc Anh Tú đột nhiên rút ra, cô ta lắc lắc hạ thân nghênh đón, u oán trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tú: “Anh rể, đừng dừng lại, đừng dừng lại mà, anh rể, em thích, em rất thích…”

Chẳng biết tại sao, cô ta thích gọi Hoắc Anh Tú là anh rể, hơn nữa còn đặc biệt là vào lúc làm chuyện này, cô ta lại càng thích gọi hắn là anh rể, anh rể, anh rể, như vậy cô ta sẽ cảm thấy kí©h thí©ɧ hơn, có ham muốn hơn.



Hoắc Anh Tú tà ác lần nữa thẳng lưng chọc vào, bắt đầu động tác có quy củ: “Tối qua có nhớ anh hay không?”

“Có, rất nhớ… A…”

Tô Tuệ Vân ngửa ra sau đón lấy, vẻ mặt hưởng thụ.

“Nghĩ tới chỗ nào của anh…”

“A, anh rể xấu quá… A…”

Bên này, hai người cuốn lấy nhau mây mưa vần vũ quên thời gian, bên kia Tô Tuệ Anh nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, đã bảy giờ mười lăm rồi, sao còn không nghe thấy tiếng Hoắc Anh Tú đóng cửa rời đi?

Còn muộn nữa thì sẽ đến muộn mất, Tô Tuệ Anh cũng không để ý đến Hoắc Anh Tú còn chưa đi, cô nhanh chóng bò dậy, thay áo sơ mi trắng cổ chữ V và chiếc váy công sở màu đen cạp cao xẻ tà ôm lấy mông, sau đó đi ra cửa, định đi đến phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.

Mới đi đến cửa phòng vệ sinh đã nghe thấy bên trong truyền ra một loạt tiếng thở dốc, ngâm nga và tiếng da thịt đυ.ng chạm vào nhau.

Tim Tô Tuệ Anh đập mạnh, lập tức giận dữ.

Vậy mà bọn họ lại làm trong phòng vệ sinh như thế, lại còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, phải biết rằng trời cũng đã sáng rồi, cha mẹ của cô cũng sắp thức dậy rồi.

“Rầm rầm rầm…”

Tô Tuệ Anh thực sự buồn bực, nắm tay lại hung hăng gõ cửa mấy tiếng.

“A…”