Chương 4

Người đang bị tôi kéo đi, đột nhiên đứng lại.

“Sao thế?”

Anh ấy không vui nói: “Đói.”

“Chúng ta đi ăn nhé, bác sĩ nói lúc đầu phải ăn đồ thanh đạm, dễ tiêu hoá.”

“Một lần không được ăn nhiều."

Thẩm Tư Hàng không nói gì, tôi ngạc nhiên quay đầu.

Chỉ thấy anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào túi thuốc mình đang xách.

Khi tôi đang bối rối, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Ánh mắt dò xét, anh chớp mắt:

"Uống thuốc."

Sau đó, tôi cầm túi treo lên cổ tay.

Tôi cầm túi lên, vừa bực mình, vừa buồn cười.

“Anh mới là người bệnh.”

Anh sắc mặt không thay đổi, đưa tay sờ vết thương đã băng bó: “Tôi đau quá, lại đói nữa.”

Giọng điệu càng thêm đáng thương.

Tôi hơi gật đầu, nhắc lại.

“Chúng ta đi ăn tối, nhưng bác sĩ nói…” Tôi giải thích lại lời dặn của bác sĩ.

Không biết anh ấy nghe lọt chữ nào hay không? Nói xong, anh liền tức giận trừng mắt nhìn tôi.

“Lừa người.”

Thẩm Tư Hàng dọa tôi còn chưa đủ, tiếp tục nhe nanh múa vuốt: "Chị không mua đồ ăn cho tôi, tôi sẽ ăn chị."

Ăn không đủ thật sự sẽ ảnh hưởng IQ sao? Hiện tại nhìn anh ấy thật ngốc.

Tôi không kiên nhẫn, lấy điện thoại chụp liên tiếp ba bức ảnh.

"Không phải không cho anh ăn, nhưng chúng ta phải ăn từ từ mới được."

"Anh đang bị đau dạ dày, anh ăn nhanh quá, sẽ lại đau bụng mất.”

Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng thấy lời của tôi cũng có lý.

Sau đó, anh ấy lấy túi thuốc từ tay tôi, tự mình cầm.

Chuyện xưa của *Phiếu mẫu và Hàn Tín tạo nên câu “bát cơm ngàn vàng”. Ngày nay, tôi - Cố Minh Hi đã định nghĩa lại thành “bát cơm đáng giá ngàn vàng”.

* Thành ngữ: NHẤT PHẠN THIÊN KIM 一飯千金 (bát cơm ngàn vàng). Chuyện về Đại tướng Hàn Tín người giúp Hán Cao Tổ lấy được thiên hạ. Khi còn nghèo khó, ông thường ra ngoại thành câu cá để kiếm sống, nhưng vẫn thường xuyên bị đói. Ở nơi câu cá gặp được một phiếu mẫu (những bà giặt quần áo, mùng mền) cảm thương cho hoàn cảnh của ông, thường giúp đỡ, cho ông cơm. Sau này, Hàn Tín lập công, được phong làm Sở vương. Ông nhớ ân huệ ngày xưa nên sai người đem rượu thịt, và ngàn lạng vàng đến cảm ơn tạ bà. Ý nghĩa của câu thành ngữ này là lúc nghèo đói được người giúp đỡ, sau khi phát đạt báo đáp lại ơn của họ.

Vì cái tỷ lệ chết tiệt kia thì Thẩm Tư Hàng đang ăn vàng, chứ không phải ăn cơm.

Tôi chỉ cho anh ăn hai bát cháo, hai cái màn thầu.

Vẻ mặt của anh hơi hờn dỗi.

Nhưng lại không nói gì, do dự nhìn ra ngoài.