Chương 17: Quan Tài Trắng

Dịch + Edit: Punnxinhhtraii

Beta: MeiiGwatan

Xa Dục hỏi chú Cung công việc hôm nay chúng tôi sẽ làm là gì, chú Cung liếc nhìn chúng tôi nói cứ đi đi rồi sẽ biết là chuyện gì.

Chúng tôi không đi xa lắm, chỉ mua một số vật phẩm cần thiết dùng hàng ngày trong một cửa hàng gần đó thôi rồi quay trở lại.

Khi chúng tôi về đến cửa hàng, tôi thấy rằng có một chiếc xe thể thao hiệu Porsche đã đậu ở cửa rồi. Tôi không nghĩ đến những người lái loại xe này vẫn có thể đến đây đó.

Sau khi vào trong cửa hàng, tôi thấy chú Cung lúc này đang cầm tay một người phụ nữ và giúp cô ấy bói tay.

Mặc dù biểu hiện của chú ấy rất nghiêm túc, nhưng nghĩ đến cảnh tôi thấy trong phòng chú ấy tối qua, tôi luôn cảm thấy chú ấy chẳng khác gì một con cáo già.

Cô gái này đã thu hút sự chú ý của tôi. Cô ấy có một khuôn mặt hình trái xoan rất đẹp, đôi mắt to và một thân hình nóng bỏng.

Thấy chúng tôi quay lại, chú Cung cũng không buồn nhìn chúng tôi lấy một cái, chúng tôi liền đi lên trên lầu cất đồ đạc, lúc vừa đi ngang qua người phụ nữ, miếng ngọc treo trên cổ tôi bỗng nhiên trở nên nóng rát... Tôi vô thức chạm vào nó ... miếng ngọc bích này đang muốn nói với tôi điều gì.

Sau khi đi lên lầu, tôi lấy miếng ngọc ra kiểm tra. Nhưng không có gì bất thường cả. Mọi thứ đều bình thường. Có lẽ lúc đó là do tôi ảo tưởng ra chăng.

Xa Dục thấy tôi nhìn vào miếng ngọc thì hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra? Tôi mỉm cười rồi nói không có gì.

Khi chúng tôi đi xuống cầu thang, chú Cung đã thả tay người phụ nữ ra, lấy ra một vài tờ giấy bùa chú màu vàng từ đằng sau ông ấy ra, đưa cho người phụ nữ và nói: "Ba tờ giấy bùa chú này buổi tối trước khi đi ngủ hãy đốt cháy nó. Ngâm trong dương thủy một lúc rồi uống thì có thể giảm đi triệu chứng của cô."

Người phụ nữ nhìn chú Công ngạc nhiên nói: "Dương thủy?"

Chú Cung giải thích rằng cái gọi là dương thủy chính là nước đã tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời.

Nghe xong, người phụ nữ gật đầu và cảm ơn, cô ấy nói rằng sẽ trả tiền cho những thứ này. Chú Cung nói một cách nhẹ nhàng với cô ấy rằng "Những người tu luyện như chúng tôi chỉ muốn làm một chút gì đó có ích mà thôi. Phạm tiểu thư, những lời như này có vẻ quá khinh thường Cung mỗ tôi rồi."

Người phụ nữ có chút lúng túng nói: "Cung tiên sinh, ý tôi không phải như vậy đâu. Xin ngài hãy nhận lấy tấm lòng của tôi, tôi muốn quyên góp thêm cho cửa hàng này một chút. Thêm nữa, nếu sau này có vấn đề gì xảy ra với tôi, lại làm phiền Cung tiên sinh rồi."

Người phụ nữ nói xong, cô ấy lấy một xấp tiền từ túi ra, một xấp tiền này chắc cũng phải có khoảng một vạn tệ.

Sau khi nhìn thấy xấp tiền, mắt tôi liền sáng quắc ... Con mẹ nó chứ, một xấp tiền như này cũng quá nhiều rồi rồi, chỉ với ba lá bùa mà lại có thể bán được với giá một vạn tệ? Tôi vô thức quay sang nhìn Xa Dục, phát hiện ra cậu chàng này cũng giống tôi, mắt anh ta cũng sáng như đèn pha ô tô...

Xa Dục cũng có thể vẽ bùa chú. Lúc này, tôi dường như có thể nhìn thấy một đại lộ thênh thang chất đầy tiền đang chờ chúng tôi tiến tới rồi.

Nhưng chú Cung lúc này lại có vẻ mặt khá là khó xử, cũng không động tay đến xấp tiền kia, chú ấy lấy ra một thanh kiếm nhỏ được chạm khắc bằng gỗ từ trong ngăn kéo. "Phạm tiểu thư đã có ý như vậy thì tôi cũng tặng cô một báu vật để xua đuổi tà ma. Vật này được làm ra từ gỗ của cây đào trăm tuổi, ma quỷ chắc chắn sẽ không dám đến gần."

Khi người phụ nữ kia nghe được điều này thì cô ấy liền không ngớt lời cảm ơn chú Cung ...

Đừng nói đến chuyện cây đào có thể sống được một trăm năm hay không, thanh kiếm gỗ nhỏ mà chú ấy tặng cho người phụ nữ kia, tôi đã nhìn thấy cả một lố khi tôi đang dọn dẹp căn phòng trên lầu, chú ấy có cả một hòm cơ ... Lúc này tôi có thể tin chắc rằng lão Cung béo này là một tên chuyên lừa đảo bịp bợm.



Sau khi chú Cung đứng dậy và tiễn người phụ nữ đi, ông nói với chúng tôi "Hai người các cậu đi lên trên lầu và mang 14 vòng hoa, 14 hình nhân giấy, bảy nam bảy nữ xuống đây."

Chúng tôi gật đầu, Xa Dục tò mò hỏi chú Cung, người phụ nữ đó là người như thế nào mà lại vung tay hào phóng như thế?

Chú Cung liếc nhìn chúng tôi một cái, chú ấy lật đi lật lại cái tẩu thuốc một lúc rồi nói với chúng tôi một câu không rõ ràng lắm "Thằng nhóc này, tụi bây có ít việc để làm quá phải không? Đó không phải chuyện cậu cần quan tâm, mau nhanh đi làm việc đi."

Xa Dục bất lực gật đầu, lúc này chú Cung tiếp tục nói "Khi có khách hàng đến, hai cậu ít nói và làm nhiều hơn đi. Nếu hai cậu làm gián đoạn công việc của tôi, tôi sẽ đuổi các cậu ra ngoài"

Chút cảm tình tốt đẹp mà tôi dành cho chú Cung bây giờ tất cả đã tan biến theo gió hết rồi... Chúng tôi mang hết đồ xuống xong, chú Cung chỉ đeo một cái túi vải trên vai và nói lập tức xuất phát.

Sau khi lên xe, chú Cung bảo tôi lái xe theo chỉ dẫn đưa chúng tôi đến một nơi ... Con xe rách nát này thực sự rất khó lái. Cứ đi được tầm vài trăm mét nó lại tắt máy đến ba lần ...

Chú Cung nói với tôi một cách bất lực, "Tiểu tử cậu cứ lái xe như bình thường, để tôi xem sao."

Chú ấy nhoài người lên trên, động tay động chân làm gì đó, ngày lập tức cái xe nó lao đi y như chiếc AE86 .... Tôi sợ vã mồ hôi hột vội vàng nắm lấy tay vịn trên xe.

Chiếc xe lái thẳng ra khỏi thành phố Tân An và đến vùng ngoại ô. Mặc dù suốt quãng đường đã lái rất nhanh, nhưng chúng tôi cũng phải mất hơn 3 giờ lái xe, rồi dừng lại trước một ngôi nhà trong làng.

Ngay sau khi chiếc xe dừng lại, tôi nghe thấy một loạt âm thanh thê lương, có vẻ như gia đình này đang làm một đám tang. Ngay khi xe đến, một vài người mặc đồ trắng bước ra khỏi căn nhà. Những người đó có thắt khăn trắng trên đầu. Một người trung niên dẫn đầu đi về phía chú Cung và bắt tay với chú Cung rất nồng nhiệt. Người trung niên này có lẽ là chủ nhà ...

Ban đầu chúng tôi định tự mình mang đồ trên xe xuống, nhưng có một vài người mặc đồ trắng rất nhiệt tình tới giúp chúng tôi di chuyển đồ từ trên xe vào trong nhà. Lúc này, chú Cung lại lên tiếng nói với họ "Hãy để bọn họ tự mang xuống."

Ngay sau đó, chú Cung đã giới thiệu chúng tôi với gia đình này rằng chúng tôi là người học việc của chú ấy. Sau khi chú Cung nói điều này, chủ nhà có vẻ lịch sự hơn mời chúng tôi vào bên trong nhà.

Chúng tôi theo sau chú Cung, Xa Dục nói, "Chuyện gì vậy nhỉ, chỉ bán một vài vòng hoa và hình nhân giấy, mà lại lịch sự như thế này sao?"

Tôi lắc đầu và nói, "Chuyện này chắc chắn không đơn giản, vòng hoa và hình nhân giấy này không có gì đặc biệt. Tôi tin rằng đi bừa vào một cửa hàng gần ngôi làng này cũng có. Khẳng định là xin chú Cung những thứ khác nữa."

Xa Dục nhìn quanh một vòng, gật đầu đồng tình với lời mà tôi vừa nói. Vào bên trong thì ngôi nhà này cũng được coi là một biệt thự ở trong làng. Được chủ nhà dẫn đường, chúng tôi đi thẳng vào căn phòng ở giữa.

Ngôi nhà này có ba phòng lớn. Trang trí bên trong không đẹp mắt lắm, nhưng vẫn nổi bật lên phòng cách của "phú hào".

Ở giữa phòng có đặt một chiếc quan tài được sơn bằng sơn trắng, khi nhìn thấy chiếc quan tài tôi khẽ cau mày lại, bởi vì hầu hết quan tài có màu đen, hiếm hơn thì có màu đỏ sẫm, nhưng quan tài màu trắng này thì đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy.

Hơn nữa, chiếc quan tài trắng được đặt hướng ra phía cửa, còn được treo lên rất cao, cách mặt đất ít nhất một mét. Mặc dù thoạt nhìn không ra vấn đề gì, nhưng tôi lại cảm thấy rất khó chịu khi nhìn vào nó.

Xung quanh cỗ quan tài trắng có rất nhiều người quỳ, ai ai cũng đều đang khóc lóc vì đau lòng.

Khi tôi bước đến chỗ ông chủ và đi ngang qua quan tài, một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được bao trùm lấy tôi, cơ thể tôi run lên. Miếng ngọc trên cổ tôi nó lại trở nên nóng rát mà tôi không hề biết lý do là gì..

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vào hồi sáng, tôi đã có cảm giác này, còn bây giờ, miếng ngọc bích lại đang muốn ra dấu hiệu gì đây? Có khi nào là Tề Linh đang có điều gì đó muốn nói với chúng tôi chăng?



Cho dù miếng ngọc bích này rất nóng, nhưng nó không hề làm cho da của tôi khó chịu, thế nên tôi tạm thời không quan tâm đến nó nữa. Tôi liếc nhìn Xa Dục, lúc này lông mày anh ấy nhíu lại, đang nhìn chiếc quan tài trắng.

Dường như có điều gì đó không đúng đối với chiếc quan tài này. Tuy nhiên, lúc này đang có quá nhiều người, vì vậy tôi không tiện hỏi Xa Dục.

Chúng tôi đã đi đến đầu kia của quan tài, bên đầu kia của quan tài đặt một cái lư hương. Bên phía trên lư hương có ảnh của người quá cố và một ít đồ cúng. Nhưng điều thu hút tôi là việc nhang đã cháy trong lư hương. Tàn hương đã cháy hết có màu xám xịt và rũ xuống một cách xiêu xiêu vẹo vẹo ...

Nhìn thấy tàn hương như vậy chúng tôi chắc chắn chuyện này có vấn đề .... Tôi nhìn vào bức ảnh trên giá. Người chết là một bà cụ. Nhìn khuôn mặt của bà ấy, có thể thấy đây là một người hiền hậu, đặc biệt hòa nhã dễ gần.

Lúc này, chú Cung lấy ra ba cây nhang trên giá nhang, sau đó châm lên rồi cắm nó vào lư hương ... Chú ấy ra hiệu bảo tôi và Xa Dục cũng đến thắp nén nhang cho người quá cố.

Chúng tôi gật đầu rồi làm như chú Cung nói. Sau khi thắp hương với sự cung kính xong, tôi thấy rất lạ khi hương của chúng tôi lại cháy rất bình thường .......

Tuy nhiên, chúng tôi không thể chỉ trỏ thắc mắc ngay tại linh đường nhà người ta được. Sau khi thắp hương xong, chúng tôi đi theo đằng sau chú Cung, lúc này chủ nhà vẫn đang thì thầm với ông ấy điều gì đó.

Sau khi nghe xong, sắc mặt chú Cung trở nên rất tệ. Sau khi nói chuyện với chủ nhà, anh ta trông có vẻ lo lắng nhưng vẫn tiễn chúng tôi ra cửa và chào tạm biệt chúng tôi.

Khi thấy chú Cung rời đi, chủ nhà có vẻ vẫn không yên tâm bèn đuổi theo và nói trực tiếp với chú Cung, "Cung tiên sinh, ông phải giúp tôi. Nếu đến cả ông cũng còn không giúp được nữa thì tôi thực sự không biết phải làm gì bây giờ."

Khuôn mặt của chú Cung trông cũng không dễ chịu nói, "Thứ lỗi cho năng lực của tôi có hạn. Tôi sợ tôi không thể giải quyết vấn đề này được."

"Tôi sẽ cho ông nhiều tiền hơn, miễn là mẹ tôi được chôn xuống đất một cách yên ổn nhất." Ông chủ nhà nói với khuôn mặt cay đắng, tôi cảm giác ông ta sắp khóc đến nơi rồi.

"Ông nghĩ rằng tôi đang nói về vấn đề tiền nong sao?" Chú Cung nói với ông chủ nhà bằng một khuôn mặt khá khó chịu.

Người chủ nhà ngượng ngùng liên mồm nói xin lỗi, vẫn mong chú Cung có thể nghĩ ra cách để cứu vãn ... chú Cung nói với một chút bối rối "Tôi chỉ có thể nói rằng tôi sẽ cố làm tận lực, vấn đề này tôi thật sự không dám cam đoan rằng bản thân mình có thể giải quyết ổn thỏa đâu."

Thấy chú Cung hứa sẽ giúp, ông chủ nhà cảm ơn chú ấy hết lần này đến lần khác. Chú Cung nói với ông chủ nhà "Trước tiên, hãy bảo những người xung quanh quan tài ra ngoài hết đi. Chỉ để lại đó một người cầm tinh con hổ hoặc con chó ở lại. Nếu không có thì cầm tinh con rồng cũng được, còn nếu không có nữa thì tất cả hãy ra ngoài hết."

Ông chủ nhà nói rằng có người cầm tinh con hổ, con trai ông ấy cầm tinh con hổ. Sau đó, ông ấy đi vào phòng thờ ở giữa và gọi mọi người ra ngoài ...

Khi ông chủ nhà rời đi, tôi nói với chú Cung, "Chú Cung, chuyện gì đã xảy ra với gia đình này ... làm thế nào lại có một chiếc quan tài trắng ở trong đó, và ..."

Tôi còn chưa nói xong, chú Cung liếc nhìn tôi và nói: "Thằng ranh chết tiệt, đừng nói chuyện vớ vẩn nữa. Chiếc quan tài trắng này là ta bán cho bọn họ ... hai người các cậu nói ít đi, cứ làm những theo gì ta nói. Ta sẽ trả cho các cậu thêm 500 tệ tiền làm thêm giờ."

Khi tôi nghe những lời của chú Cung, tôi lập tức có linh cảm xấu. Ông ấy chỉ cho chúng tôi mức lương hàng tháng là 800 tệ, vậy mà hôm nay lại cho chúng tôi thêm 500 tệ làm thêm giờ ... Tình huống này nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật kỳ lạ ... Tôi cứ cảm thấy như ông ấy đang đưa chúng tôi ra trước họng súng để đỡ đạn vậy.

_________________________________________

Các bạn đọc truyện hãy ấn cho mình 1 sao để ủng hộ công sức dịch truyện cho mình nha ❤❤❤

Nếu các bạn thấy bản dịch của chúng mình hay thì hãy giúp chúng mình giới thiệu cho các bạn cũng đang hóng series này nhaa ❤❤❤

Mình sẽ cố gắng mỗi ngày một chap cho mọi người trong kì nghỉ này nha, sau khi đi học sẽ cố dịch 1 tuần khoảng 3 4 chap cho mọi người. Mong các bạn ủng hộ ạ.