Chương 15

Mặt trời hôm nay có chút chói mắt, Triển Chiêu bước ra ngoài biệt viện Đoàn phủ, giơ tay lên che lại ánh nắng chói chang.

Mấy ngày trước Bạch Ngọc Đường quay về Hãm Không đảo, nói là muốn về chúc thọ đại ca, trước khi đi hắn nhắn lại với Bao đại nhân rằng chừng nào xong việc sẽ lập tức trở lại.

Thời gian qua đều là ra ngoài làm việc cùng Bạch Ngọc Đường, mấy ngày này rốt cuộc lại quay trở về một mình, trong lòng không biết vì sao lại có một cảm giác khó

nói nên lời.

Tuy người kia lúc nào cũng lắm miệng lại đáng ghét, thế nhưng những lúc mấu

chốt vẫn luôn dốc lòng tương trợ.

Cơn đau quặn dưới bụng lại truyền tới, Triển Chiêu nhíu chặt lông mày, nắm chặt kiếm, đau đớn đối với y mà nói đã không còn là chuyện gì ly kỳ, thế nhưng, chưa từng có loại đau đớn nào giống như thế này, có thể khiến cho y khó nhịn, rồi lại chờ mong như vậy.

Chỉ là, ngày hôm nay, có thể đừng đau có được không?

Ngày hôm nay, vốn là muốn đi Điểm Thương sơn.

Nhưng vào giờ điểm tâm lại

đột nhiên nhận được một phong thư, trong thư đề tên là Dương Thành Khánh, hắn lại hẹn

Bao đại nhân giờ Hợi đến Thiên Tầm tháp gặp mặt, đến, thả vương gia, không đến, vương gia chết.

Mọi người đương

nhiên là tận lực khuyên Bao đại nhân không nên

đi, nhưng Bao đại nhân cuối cùng vẫn quyết định thực hiện ước định đó.

Đã lâu như vậy tới giờ mà sự tình không có quá nhiều tiến triển, hiện tại, thật vất vả mới có được một cơ hội có thể giao chiến cùng Dương Thành khánh, mặc kệ lời nói của tặc nhân kia có thể tin hay không, nếu vì không đi mà khiến vương gia có bất kỳ nguy hiểm gì, đó đều là không thể.

“Nếu đổi lại là bất kỳ ai trong các ngươi, các ngươi cũng đều sẽ đi.” Bao đại nhân cuối cùng chỉ nói một câu này.

Mọi người

liền trầm mặc.

Bây giờ

cách giờ Hợi còn nửa ngày.

Lần này, chỉ có một mình mình

bảo vệ đại nhân, bắt đầu từ thời khắc biết đại nhân muốn đi, y liền quyết định, dù cho là chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, cũng phải tận lực bảo đảm an toàn cho Bao đại nhân.

Ông trời bao giờ cũng không theo ý người nguyện, trước đây muốn thời gian trôi qua

nhanh một chút, nhưng nó cứ một mực chậm chậm rì rì; đến lúc này

hi vọng nó qua nhanh một chút, thì lại

cực nhanh như gió.

Trời tối.

Đã đến giờ.

Một chiếc xe ngựa từ biệt viện Đoàn phủ chạy ra, lái xe, là Triển Chiêu.

Bên trong xe, là Bao Chửng.

Công Tôn Sách thỉnh cầu muốn theo Bao Chửng một đoạn, nhưng bị Bao Chửng ngăn lại.

Công Tôn Sách nghĩ một lát, rõ ràng ý tứ của Bao Chửng, mình chẳng qua chỉ là một kẻ trói gà không chặt, đi theo chẳng phải là gây

thêm phiền phức cho Triển hộ vệ cùng Bao đại nhân.

Mình không đi, Triển hộ vệ mới có thể toàn tâm toàn ý bảo vệ Bao đại nhân.

Chỉ là, chỉ là, ông

hy vọng nhường nào, mình có thể, đồng thời, trải qua tất cả những việc này.

Là thư sinh thật cực kỳ vô dụng! Nhìn theo chiếc xe ngựa chậm rãi đi xa, ông ngửa mặt lên trời thở dài…

Đến nơi.

Triển Chiêu ngẩng đầu, nhìn

tòa Thiên Tầm tháp trong đêm tối.

Thiên Tầm tháp.

Vẫn cao to uy nghiêm như vậy.

Chỉ là đêm nay, nó còn có thể trấn trụ tiểu nhân yêu nghiệt kia sao?

Sùng Thánh tự.

Vẫn u tĩnh trang nghiêm

như vậy.

Chỉ là đêm nay, chư thiên thần Phật trong chùa, còn có thể che chở cho Bao đại nhân sao?

Chỉ mong… Chỉ mong…

Trong mắt Triển Chiêu dần dần toát ra khí thế bức nhân, uy lực khϊếp người.

Quyết tâm, đã định ra, thì, không thể thay đổi.

Cửa tháp mở ra, trong cửa, không có ai.

“Đại nhân, thuộc hạ đi trước, ngài đi theo phía sau thuộc hạ, đừng đi xa.” Cầm kiếm, Triển Chiêu thấp giọng nói.

“Triển hộ vệ, ngươi phải cẩn thận.” Bao Chửng nhìn bóng lưng quen thuộc phía trước, đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào, mình đã sai rồi sao? Nếu như sai rồi, vì sao y lại

không phản đối? Nếu như không sai, tại sao lại luôn khiến y thân hãm hiểm cảnh?

Thiên Tầm tháp, tầng mười sáu, từng bước từng bước

đi kinh tâm.

Chưa từng có lần nào đi lên lầu

cẩn thận như vậy, chưa từng có lần nào đến nơi hẹn lại tâm kinh đảm chiến như vậy. Mỗi một bước chân của Triển Chiêu đều vô cùng cẩn thận, chỉ vì, người phía sau, không thể có bất kỳ tổn thất nào.

Tầng mười sáu, gần như tốn mất nửa canh giờ.

Cuối cùng cũng

đến được đỉnh tháp.

Trên căn gác nhỏ hẹp, đặt một cái ghế, trên ghế cột một người, tuy rằng cúi đầu, nhưng rõ ràng là Bát vương gia.