Mình Nhìn Thấy Cậu Lại Muốn Cười [Thất Ngũ Chiết]


Đầu năm tuổi bận bịu đến choáng váng mất cả phương hướng.

Nhìn cũng không phải điềm tốt gì.

Máy bay còn nửa giờ nữa sẽ hạ cánh. Hứa Giai Kỳ nửa mê nửa tỉnh ấn mở màn hình điện thoại, màn hình vẫn còn ở giao diện phát nhạc.

Kim khúc đại thưởng sắp phải biểu diễn ca khúc lặp đi lặp lại trong tai nghe từ sáng sớm, Hứa Giai Kỳ vẫn là không mơ thấy sáng ý gì đối với vũ đạo có thể tham khảo.

Nàng bỏ tai nghe xuống, mang theo chút oán khí mà tắt nhạc.

Đới Manh ghé vào bên cạnh nàng nhắc nhở, nói SPY ài, hai gián điệp đám đá lẫn nhau, thật đẹp trai, trên sân khấu hẳn kẻ trộm xinh đẹp.

Hứa Giai Kỳ ỉu xìu ừ một tiếng, “Em còn chưa nghĩ ra sẽ nhảy thế nào…”

Lịch trình tiểu phân đội chiếm phần lớn thời gian của nàng, mà Ngô Triết Hàm, sau khi vào đoàn phim cũng biến thành bận rộn. Vì vậy thời gian hai người gặp nhau vốn đã ít ỏi lại càng trở nên ngắn hơn.

Sau đó ngay cả liên lạc cũng ít, cách nhau hai nơi, trong Wechat cũng chỉ có vụn vặt trao đổi liên quan tới linh cảm thiết kế vũ đạo.

Hứa Giai Kỳ không trông cậy vào Ngô Triết Hàm có thể nghĩ ra phương án thiết kế tuyệt đỉnh hoàn mỹ gì. Người kia bình thường sẽ là một bộ dạng “Mình cái gì cũng nghe cậu”, thỉnh thoảng xuất ra một cái ý tưởng kỳ kỳ quái quái, cái loại ý tưởng đó, chắc chắn không thể chiếu ra trước máy quay.

Hứa Giai Kỳ hù dọa người kia, nói vậy chúng ta cứ như vậy nhảy đi, người nào thích nói thì cứ nói đi. Người kia thế mà lại tự mình kinh sợ trước, tránh sang một bên cười khúc khích lắc đầu liên tục.

Cũng may vũ đạo nguyên bản của bài hát kia cũng coi như có hỗ động rất nhiều.

Nói cho cùng ai cũng sẽ có tâm so sánh. Phản ứng bùng nổ với bài hát năm ngoái khiến mức kỳ vọng năm nay tăng cao, Hứa Giai Kỳ thở dài, có chút bận tâm unit năm nay có thể vì quá cứng nhắc mà sẽ hỏng hết hay không.

Người hâm mộ hơi quen thuộc một chút lúc điện nắm hỏi nàng, kim khúc đã chuẩn bị xong chưa, mọi người đều rất mong chờ.

Mình cũng rất mong chờ. Hứa Giai Kỳ cười khổ.

Ngưu Lang Chức Nữ một năm gặp một lần, Kim khúc đại thưởng là cầu hỉ thước gặp gỡ. Đó là lời đùa giỡn trên weibo của nhóm fan cp.

Thật chính xác.

Một năm nhiều ngày như vậy, thời gian ở chung với nhau thật quá ít.

Hứa Giai Kỳ ở trên xe lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Ngô Triết Hàm gửi tới hỏi nàng lúc nào tới luyện tập lần đầu, bỗng nhiên nhớ lại, hai người lần trước cùng nhau nhảy đã là chuyện thật lâu thật lâu trước đây.

Cầu hỉ thước thì cứ là cầu hỉ thước đi.

Nàng vẫn luôn mong chờ hai người có thể cùng nhau từng chút từng chút trở nên tốt hơn. Càng ngày càng bận rộn, cũng chưa hẳn đã là chuyện không tốt.

Nhưng hai con thuyền nhỏ cùng đồng hành theo con sông đi vào đại dương chảy siết, rất khó sẽ không bị tách ra. Thế là lại có con đường riêng, thuận gió hoặc ngược gió, mỗi người càng lúc càng xa.

Chờ tới lúc Hứa Giai Kỳ cảm thấy bất an, con thuyền kia đã thuận theo khúc quanh của con sông mà rời đi thật xa thật xa.

Thời gian, thật nhanh a.

Nàng thậm chí còn chưa biết tương lai sẽ như thế nào, thì đã phải rời xa người đã cùng sóng vai sáu năm kia.

.

.

.

.

Cuối năm luôn là lúc rối loạn.

Vì vậy Ngô Triết Hàm càng không muốn ra khỏi cửa, sau đó dứt khoát ngay cả điện thoại cũng không nhìn, ôm mèo ở trong phòng ngủ cả ngày.

Nàng rõ ràng cũng ăn nhiều cơm, thậm chí ở trong phòng cũng không di chuyển, thế nhưng vẫn gầy đến sắp mất hình dạng.

Thành viên đùa nói nàng là tưởng niệm thành bệnh. Nàng hừ một tiếng, nói mình lại không có ai mà tưởng niệm.

Thật ra thì trong lòng có một tiểu nhân đã nổi lên, nhưng vẫn bị chính mình lặng lẽ ép xuống.

Không muốn để người khác biết, nhưng trên thực tế, một loại mong chờ có thể gặp nhau đã từ từ biến thành tưởng niệm.

Sau đó nàng ở trong hành lang gặp được Hứa Giai Kỳ vừa mới trở về, cũng là một bộ dạng gầy đi một vòng lớn, nàng lén lén lút lút đi theo sau Hứa Giai Kỳ đến cửa phòng, tiến tới nhất định phải hỏi người kia một câu: “Cậu có phải tưởng niệm thành bệnh hay không a?”

“Mình thì tưởng niệm ai a?”

Ngô Triết Hàm lại không nói.

Lời đến khóe miệng lại sẽ luôn sợ hãi. Trực tiếp biểu đạt từ trước đến giờ cũng không phải phong cách của hai người.

Hứa Giai Kỳ nói nàng gầy giống quỷ vậy. Lần đầu sắp xếp unit hai người Hứa Giai Kỳ nắm cánh tay nàng, lại chọc chọc chân nàng, “Cộm quá.”

Ngô Triết Hàm bĩu môi, ủy ủy khuất khuất. Giơ cổ tay lên, còng tay dùng để biểu diễn tùng tùng khoa khoa ở trên, “Trên hình gầy thôi.”

“Gầy tới xương cốt đều lồi ra rồi, có biết không?”

Nhạc SPY bị nhấn tạm ngừng, bên kia phòng tập cũng có hai thành viên khác đang tập luyện, âm nhạc ngọt ngào đứt quãng truyền tới. Hứa Giai Kỳ cầm lấy còng tay, suy nghĩ tiếp theo phải làm động tác gì mới thêm đẹp mắt.

Ngô Triết Hàm bị người kia đè ở trên ghế, thành thật giơ tay, mắt nhìn sàn nhà. Hứa Giai Kỳ mặc áo sơ mi trắng, vạt áo ghim vào bên hông quần jean, Ngô Triết Hàm biết mình ngẩng đầu một cái, sẽ nhìn thấy phong cảnh trắng như tuyết rộng mở trong cổ áo của người kia. Vì vậy nàng dứt khoát nhắm mắt lại, làm bộ như buồn ngủ ngáp một cái.

Mệt mỏi sao. Hứa Giai Kỳ hỏi nàng, tay để xuống, thuận thế trượt xuống, thả lỏng kéo đầu ngón tay Ngô Triết Hàm.

Từ ống tay áo lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn tinh tế, ở trước mắt Ngô Triết Hàm lúc ẩn lúc hiện.

Nàng đưa tay bắt lấy, kéo qua, sau đó đem còng tay trên cổ tay mình còng vào tay người kia.

Khóa cài vài cùm cụp một tiếng giòn tan.

“Ai nha…” Hứa Giai Kỳ nâng cổ tay lên, kéo theo còng tay trên cổ tay Ngô Triết Hàm.

Giống như giữa hai người đột nhiên sinh ra một mối quan hệ, nhất cử nhất động của một bên đều liên quan tới bên kia.

Còng vào. Ngô Triết Hàm vô tội nháy mắt mấy cái, “Mình cảm thấy làm như vậy cũng rất có ý tứ a.”

“Không thể tách rời.”

Nàng nhìn thấy Hứa Giai Kỳ cười lên.

Hứa Giai Kỳ nhất định nghĩ nàng đang đùa. Ngô Triết Hàm nghĩ.

.

.

Ham muốn giữ làm của riêng của con gái rất mạnh a.

Hai người lúc bận rộn, giống như là thời gian từ từ đem người kia từng chút từng chút từ bên cạnh mình kéo ra xa.

Quyển sổ thật dày đầy tiếng Hàn của Hứa Giai Kỳ, Hứa Giai Kỳ càng ngày càng thông thạo phát âm, vũ đạo của Hứa Giai Kỳ càng thêm gọn gàng lưu loát.

Trong tin tức ở nước ngoài có một đống bình luận, Ngô Triết Hàm xem một chữ cũng không hiểu. Người trong hình hướng ống kính mỉm cười, thật giống như cái gì cũng chưa từng thay đổi.

Nàng thật sợ có một lúc nào đó gió đông thổi tới, sẽ thổi con hồ ly đã đợi ở bên nàng lâu như vậy tới bán đảo bên kia bờ biển, định cư ở đó, khó trở lại lần nữa.

Ngô Triết Hàm vốn là người vừa chậm chạp lại nhạy cảm. Thời điểm nàng xoay người nhìn, cái gì cũng không còn. Người kia vẫn luôn ở bên cạnh mình đã bị thời gian túm lấy lảo đảo đi về phía trước, càng ngày càng xa.

Nhưng Hứa Giai Kỳ không thể chờ nàng, cho dù tan xương nát thịt cũng muốn liều mạng đi về phía trước.

Họ đều phải đi về phía trước.

Nàng cũng sớm không đuổi kịp nữa.

.

.

Hứa Giai Kỳ mở khóa, cổ tay từ vòng tròn màu bạc thoát ra. Người kia nhận ra được cảm xúc của Ngô Triết Hàm không đúng, vì vậy lại lạt cổ tay cầm tay nàng.

“Mệt thì nghỉ ngơi đi, ngày mai lại tập cũng được.”

Nhìn xem, Hứa Giai Kỳ là người ôn nhu đến mức nào a.

Ích kỷ muốn giữ người kia ở bên người, chìm trong đôi mắt hồ ly giương lên của người kia, thế nhưng cũng không thể không buông tay, giống như mở ra chiếc còng tay khóa hai người lại với nhau kia.

Thêm Bình Luận