Chương 30: Lật lá bài số phận của đôi ta...

-Nghe nói Hoàng Phi đi rồi à?_Giọng của con nhỏ mà nó không bao giờ có thể quên.

-..._Nó giật mình. Ngẩng đầu nhìn cái con nhỏ với đôi mắt tròn xoe, tim đập nhanh. Từ khi nhỏ về đây nó đã sợ nhỏ lại làm mấy chuyện kì quái. Thế mà suốt tháng nay không thấy nhỏ đâu cả.

-Chặc! Tôi có làm gì cậu đâu mà lại giật mình vậy._Ngọc ngồi xuống cạnh nó. Cười cười gượng rồi cất tiếng.

-Cậu...???_Nó chỉ nói tới đó rồi dừng lại. Miệng lắp bắp. “Cái con nhỏ này. Tự dưng hôm nay lại nói với vẻ mặt trong phát tội. Có nên cẩn thận hay không nhỉ?”

-Cậu và cậu ta là chị em họ phải không?_Cô ta lại cất tiếng. Làm nó giật mình một thoáng. Tim nó lại quặng lại. Sao lúc nào có ai nhắc đến hai từ “Chị em” thì tim nó lại như nát ra...

-..._Nó không nói gì. Nhìn Ngọc thoáng qua rồi lại cúi đầu nhìn trân trân vào đám cỏ dưới đất. Nhưng thật ra nó đang cố kìm nén không cho bản thân được đau lòng. Không cho bản thân yêu đuối, không được khóc, và tất nhiên là không được nhớ tới người con trai đó...Sự thật vẫn là sự thật...

-Tôi không hiểu cảm giác của cậu. Nhưng tôi biết. Không thể yêu một người mới khó khăn làm sao..._Ngọc nhìn nó. Cái giọng trong trong của cô bây giờ trầm xuống rồi nhỏ dần trôi tuột vào khoảng không vô định.

-..._Nó ngước đôi mắt ngạc nhiên thêm một lần nữa nhìn Ngọc. “con nhỏ này! Hôm nay mặt trời mộc đằng nào vậy nhỉ...?”

-Cậu thấy tôi ghê vậy à?_Nhỏ phì cười rồi đưa đôi mắt sáng nhìn nó.

-Đúng!_Nó gật đầu cái xụp.

-Haha...Ghê ra sao...?_Nhỏ không có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Vẫn nụ cười và ánh mắt đó nhìn nó.

-Đáng ra! Lúc này, cậu phải cười tôi. Vì tôi yêu...cậu biết đấy!_Nó cô nói nhưng không thể. Mấy câu sau lấp lửng. Nó chỉ nhún vai. Rồi lại bị cắm vào nổi buồn.

-Tại sao tôi lại cười cậu?_Ngọc tròn xoe mắt hỏi.

-Vì từ trước đến nay. nếu tôi thất bại. Cậu luôn là người vui vẻ lắm mà..._Nó nói.

-Tôi trước giờ tệ vậy sao?_Cô ta ngạc nhiên nhìn nó. Như những việc cô ta làm từ trước đến giờ cô ta không còn nhớ gì cả.

-Ừm!_Nó lại gật đầu. Không ngại ngần.

-...Vậy hả?..._Ngọc cười ngốc nghếch trông dễ thương. Đến độ làm cho nó phải giật mình.

-Cậu biết vì sao lúc đó tôi lại làm vậy không?_Ngọc có điều ngẫm nghĩ gì đó rồi nói.

-...???_Trong ánh mắt nó là ba dấu hỏi to tướng.

-Bởi vì. Trong lớp thì tôi thấy cậu là người hạnh phúc và vui vẻ nhất._Ngọc cười cười cười trả lời.

-Ơ! Tôi thấy ai cũng vậy mà?_Nó trố mắt hỏi...

-Không phải ai cũng vậy đâu?_Ngọc cười lắc đầu rồi nói tiếp.

-Cậu khác họ. Cậu hạnh phúc hơn họ...Vui vẻ hơn...Cậu có những đứa con gái làm bạn hơn nữa lại có những 4 đứa. Có người bố lúc nào cũng hái trái cây và kể truyện cho nghe...Cái này là tôi nghe trộm các cậu nói chuyện. cậu được thầy cô và bạn bè quý mến...Những thứ của cậu làm tôi ghen tỵ._Ngọc có vẻ gượng cười khí nói đến những điều đó.

-Đó là những thứ bình thường mà ai cũng có!_Nó giật mình rồi phản bác. Có vẻ tức giận. “Con nhỏ kì quái này. Suy nghĩ kiểu gì vậy trời. Chỉ có vậy mà *** hại mình hết lần này đến lần khác? Nhỏ có bị thần kinh không vậy?”

-ĐÚng là ai cũng có, nhưng đối với tôi lại là những ước mơ quá xa vời._Ngọc buồn buồn nhìn nó. Rồi nín lặng nhìn vào khoảng không nào đó...

-..._Nó ngồi im như ngừng thở. Không biết nói gì cả...Nó biết có những đứa trẻ lớn lên như vậy...

-Tôi đã từng ước ao…dá như vào những ngày lễ noen đừng có cái buổi tiệc ầm ĩ với bao nhiêu là người lạ lùng mà tôi không quen biết, để bố mẹ có thể dẫn tôi đi chơi vào ngày đó xem bắn pháo hoa như các cậu. Tôi luôn ước ao nhận được món quà tự tay bố mẹ tôi đem đến tặng cho tôi chứ không phải là tôi nhận từ tay bà giúp việc…_Ngọc lặng đi…khóe mắt đỏ dần lên…

-…Cậu…_Nó cảm thấy bây giờ thật sự trong lòng nó đẫ dần hiểu con người đang ngồi bên cạnh mình. Cái người mà từ trước đến giờ nó cảm thấy căm ghét và sợ.

-Chặc! Chắc cậu cảm thấy tôi quái lắm hả?_Ngọc ngẩng đầu lên. Nhìn nó rồi mỉn cười gượng gạo.

-Bây giờ thì không hề!_Nó giật mình một cái. Rồi lập tức gật đầu cái sụp…đưa ánh mắt nhìn Ngọc một cách khẳng định…

-Cảm ơn cậu!_Ngọc có vẻ hơi bất ngờ vì thái độ của nó. Cô cảm thấy trong lòng có cái gì đó nặng nề như được thoát ra…Cô mỉn cười thật tươi.

-hihi…Không có gì! Nó gãi đầu mỉn cười nhìn Ngọc. Cái thái độ khách khí của Ngọc làm nó đâm ngại.

-Lúc tôi 8 tuổi tôi đã gặp một cậu con trai. Lúc ấy trong mắt tôi cậu ấy như một vị hoàng tử…cậu ấy an ủi tôi, nói chuyện với tôi rất vui vẻ…Đó là lần đầu tiên có một người nói chuyện và quan tâm với tôi lâu đến thế…Và tôi đã tự hứa với lòng mình lớn lên tôi sẽ lấy cậu ấy…Tôi cứ ngỡ đó là tình yêu thật sự của đời mình cho đến khi có một cái gì đó dần len lỏi vào trái tim tôi…và tôi viết cái mà tôi gọi là tình yêu chân chính thật ra chỉ là cái mà bao năm qua tôi tự dệt nên để có thể đứng vững trong cái cuộc sống đơn độc này…

-Vậy…_Nó ngước mắt lên ngạc nhiên nhìn Ngọc. Ánh mắt ngọc lóe lên ánh máng thuần khiết như con đường mà cô sắp bước đi.

-Tình yêu có đôi lúc là sự phủ nhận nhưng có đôi lúc lại là sự thật….Nhưng đến kết thúc tính yêu này ta mới tìm được một tình yêu khác vững chắc hơn…_Ngọc nở nụ cười tuyệt đẹp rồi đứng dậy vỗ vai nó.

-…Cậu đi đâu đấy?…_ Nó hơi khựng lại một chút. Rồi cất tiếng hỏi khi cô bạn chuẩn bị cước chân đi…

-Đi để nắm lấy tình yêu…_Ngọc mỉn cười hạnh phúc rồi vụt chạy về phía hành lang dẫn ra sau vườn trường.

Bây giờ bên nó chỉ con quanh quẩn nụ cười và mùi thơm của nắng vừa lướt qua khi Ngọc chạy mất hút sau bụi cây…

Nó ngước mắt lên nhìn vòm trời trong xanh, đám mây gợn lên những đốm to trắng giống như kẹo bông gòn…

Nó nhắm mắt, hít một hơi căng lòng ngực rồi thở nhẹ ra…Đứng dậy vươn vai lên cao rồi bước chậm trên dãy hành lang còn vượng vấn mùi hương của thời học trò,giỏ xe đầy hoa phượng đỏ và những ánh nắng vàng tinh khôi đậu trên từng cánh hoa….Tiếng hát trong cao vυ"t của Bằng Kiều cất lên qua ipod làm nó cảm thấy nao lòng…

Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,

Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?

Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,

Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi

Là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp,

Tà áo ai bay trắng cả giấc mơ

Là bài thơ còn hoài trong vở,

Giữa giờ chơi mang đến lại mang về.

Cánh phượng hồng ngẩn ngơ,

Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây,

Và mùa sau biết có còn gặp lại,

Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.

Mối tình đầu của tôi

Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi,

Ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu,

Nên có một gã khờ ngọng nghịu đứng làm thơ.

*********

-Nè! Con heo…Dậy đi…_Cô lắc lắc cánh tay cậu con trai đang nằm ngủ ngon lành phía sau bụi cây cảnh.

-đkm…_Cậu con trai nhăn nó hất hay cô ra. Buộc miệng **** thề một câu rồi hơi hé mắt ra định **** tiếp thì ngồi bật nhanh dậy.

-Gì thế! Ở đây mà cũng ngủ được! Ngày cuối cùng là học sinh cấp 3 với cậu chỉ là ngủ thôi hả…_Cô ngồi bật xuống nền cỏ bên cạnh Khanh một cách tự nhiên như không.

-Kệ tôi!_Khánh hơi bất ngờ. Nhưng xong vẻ mặt cậu chàng lại có vẻ khó chịu nhìn Ngọc. Thật ra trong lúc này khi trông thấy vẻ mặt của cô tim anh lại đau như có ai đó bóp nó lại.

-Sao mấy hôm nay không thấy cậu đâu cả. Muốn tìm cậu đi làm thức ăn cho mấy con muỗi cũng khó thấy ơn._Ngọc với giọng điệu trách móc. Thật ra mấy tuần qua cô dường như hay nói chuyện với Khánh rất tự nhiên như bạn bè…Hoặc còn hơn thế nữa.

-Tôi mệt!_Khánh biết mình không thể tiếp tục ngồi đây nhìn gần cô và nghe giọng nói của cô thêm nữa. Nếu không chắc anh sẽ điên lên mất. Vì vậy anh đứng dậy, lạnh lùng nhìn Ngọc rồi cho tay vaoftuis quần và bước nhanh ra hành lang.

-Cậu đứng lại!_Ngọc đứng vụt lên chạy theo Khánh. Núi lấy vạt áo sơ mi của cậu bạn.

-Cô bị gì vậy hả?_Khánh giằn tay Ngọc ra. Ánh mắt quắc lên giận dữ.

-Cậu đang tránh mặt tôi…_Ngọc không để ý đến ánh mắt của Khánh . Cô cố gằng ra từng chữ…

-Biết thế thì đừng đến tìm tôi_Khánh buông một hơi dài rồi quay mặt bước đi.

-Tại sao?_Ngọc hơi bất ngờ. Cô hét lên thật to.

-Về nhà chơi với vị hôn phu của cô đi!_Khánh khựng người lại. Quay đầu lại nhìn sâu vào mắt Ngóc. Đó là những gì Son đã dạy cậu để khi đối mặt với Ngọc.

-Cậu biết rồi!_Ngọc hơi giật mình. Bàn tay run run nắm chặt lại.

-Đúng! Vì vậy nên tôi mới chán cô!_Khánh quay lưng bước đi.

-Thật ra. Từ trước đến giờ tôi cứ luôn tự bảo với lòng mình đó là tình yêu của mình. Nhưng thật ra nó chỉ là cái cớ để tôi có thể dựa vào khi sống trong cái thế giớ cô độc đó…Đến khi có được thì tôi mới phát hiện cái tôi đang có không thuộc về mình. Và càng muốn từ bỏ nó khi tôi nhận ra trong cuộc sống của cô bị sáo trộn bởi một người. Nhưng nếu người đó mãi mãi không thể là chỗ dựa củatooii thì…Tạm biệt…cậu…_Ngọc cố gắng kìm nén cho tiếng khóc khóc bật ra…nhưng tất cả chỉ là giả dối… Cô nhìn theo bống người con trai cao cao mất hút phía cuối hành lang mà người cô như bị ai đó hút hết sinh lưc…

Cô quay lưng bước đi!

Hai hàng nước mắt tuôn rơi trên gò má cao cao ửng hồng vì cái nắng đầu hè…

“Người ta nói. Mùa hè là mùa chia tay mà…Chết tiệt…”_Cô đưa tay lên lau đi giọt nước mắt chực rơi xuông…Chửi thầm. Chuẩn bị bước xuống mấy bậc than quen thuộc…Bước xuống rồi là sẽ kết thúc…Chiếc xe đang đợi cô ngoài cổng để ra sân bay sang Đức.

-NGỌC…_Tiếng hét mất hơi của tên con trai vừa thở hổn hển vàng lên sau lưng cô.

-Cậu…_Cô quay đầu…Nhìn cậu con trai đứng cất đó vài mét lắp bắp…

-Cậu đừng đi!_Tên con trai đứng thẳng dây. Nhìn cô với ánh mắt tha thiết.

-Tại sao?_Đúng vậy. Cô đang chờ một câu của cậu để rồi cô sẽ quyết định ở lại hay ra đi…

-Anh…yêu em…_KHánh hơi lúng túng trước câu hỏi bất ngờ dội ngược lại của Ngọc. Xong ít phút cậu lại mỉm cười thật tươi rồi lắp bắp…

-Thật…Không…_Khóe môi Ngọc run run, tay nắm chặc chiếc quai cặp xách.

-THật!_KHánh hét to rồi cười như một đứa con nít. Ánh nắng đầu hè như nhảy nhót hạnh phúc quanh người cậu…

-Em cũng yêu anh!!!_Ngọc đứng lại đưa tay bịt chặt lấy miệng kìm tiếng nức. Giọt nước mắt cô ứa ra…Giọng lí nhí…

Khánh lao tới bế bổng cô lên xoay mấy vòng rồi khi nghe tiếng hét của Ngọc anh mới thả cô trở về với mặt đất…

-…_Cậu nhìn cô…

-…_Cô cũng im lặng nhìn cậu. Rồi cô nhón chân lên hôn nhẹ lên môi cậu trong khi cậu có vẻ mặt bất ngờ thì cô lại đưa tay vòng lấy eo cậu dụi đầu hạnh phúc.

*********

-Chặc! Hai cái người này!..._Son đứng dựa vào bức tường gần đó. Đưa mắt nhìn thằng bạn đang cười hạnh phúc như một đứa con nít. Cô cũng lắc đầu cười. Thật ra lúc đầu cô không tính tới việc mọi chuyện lại sảy ra theo hướng này…

-Thế thì tốt quá!_Di bước lại gần Son. Mỉm cười trông ra hướng hai người bạn.

-Chắc là không có chuyện gì nữa đâu nhỉ?_Son lo lắng nhìn Di.

-Không có đâu!_Di gật đầu nói.

-Thế thì tốt.!

-Duy đi rồi à?_Di đưa mắt nhìn Son.

-Không! Cậu ấy quyết định ở lại đây…_Son quay sang nhìn Di.

-Tại sao…?_Di có vẻ bất ngờ.

-Không biết nữa…_Son cười cười rồi kéo Di chạy ra khỏi nơi ẩn nấp…

Hét toáng lên với hai người đang vô cùng hạnh phúc kia…

-Nè! Hạnh phúc thì cũng để về nhà chứ! Làm gì mà ở nơi công cộng làm ngứa mắt hai tiểu thư cô đơn ta đây…

-Hahaa…Như cậu thì cô đơn là đúng quá còn gì…_Khánh cười cười rồi ôm Ngọc vào lòng âu yếm. Buông lời trêu chọc Son.

-Á! Cái thằng nhóc này! Chơi bà hả…_Son hùng hổ lao về phía Khánh…

Sân trường trở nên nhộn nhịp khi chỉ có bốn người một chàng trai và ba cô gái…

Tiếng cười của họ bay vυ"t hòa vào ánh nắng chói chang của mùa hè cuối năm cấp 3…Và sau đó họ sẽ phải trường thành…

**********

Nhật kí của nó.

Mùa hè, ngày X tháng 6 năm XXX….

“Thật sự mình không cô đơn…Bởi quanh mình vẫn có những người bạn…

Bây giờ anh có nghĩ giống em hay không? Hay anh đang cảm thấy cô đơn…”

***********************************************************************

7 năm sau…

-Thật ra…Bố mẹ có chuyện này cần nói với con…_Bà Liên lên tiếng để có thể mở đầu sự thật mà chồng bà đã dấu suốt mấy chục năm qua…

-Vâng!_cô gật đầu. Nhìn mẹ.

-Chuyện này nói ra con đừng có trách bố con…

-…_cô nín thở.

-Thật ra…_Ông Tiền lên tiếng tiếp lời vợ. Giọng ông nghẹn ắng lại…

Cô vụt đứng bật dậy. Chạy vụt ra khỏi căng nhà có chiếc cổng màu xanh biển và khóm hoa Oải hương thơm ngát. Thật sự chuyện ông mới nói xong khiến cô cảm thấy bị đả kích ghê gớm. Cho dù cô đã trưởng thành. Nhưng chuyện này khiến cô không sao không cảm thấy trách móc ông…