Chương 17: Đây là cách ăn mặc gì thế!

Buổi tối, là thời gian hoạt động tự do của các thí sinh.

Nhưng cũng không có thí sinh nào lựa chọn buông thả chính mình, ai nấy đều dành thời gian để luyện tập.

Tiết mục tiếp theo, tổ chương trình yêu cầu là tiết mục hát nhảy.

Đối với những Thực tập sinh như Đổng Ngọc Khôn mà nói, loại luyện tập hát nhảy này đã được luyện thành thói quen.

Nhưng cũng có một số thí sinh trước đây chưa từng tiếp xúc với vũ đạo.

Đối với bọn họ mà nói, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Cho dù có học được vũ đạo hay không, nhưng ít nhất là phải biểu diễn ra được một tiết mục tốt cho mọi người xem.

8 giờ tối.

Giải trí Thanh Quang, phòng họp.

Hứa Diệp, Trịnh Vũ, Trần Vũ Hâm, thậm chí ngay cả ông chủ Vương Húc của Giải trí Thanh Quang hôm nay cũng có mặt ở đây.

Ngoại trừ những người này ra, còn có các thành viên trong tổ sáng tác dưới trướng Giải trí Thanh Quang.

Nói là tổ sáng tác, nhưng trên thực tế cũng chỉ có hai người.

Một người là chủ quản Triệu Văn Viễn, một người là cấp dưới của anh ta, cũng xem như là trợ lý của anh ta.

Triệu Văn Viễn là một người sáng tác nhạc chuyên nghiệp, đã sáng tác ra rất nhiều tác phẩm tốt, cũng là dưới sự giúp đỡ của anh ta, đã gia tăng địa vị của Trần Vũ Hân lên đến bây giờ.

Triệu Văn Viễn đã hơn 40 tuổi rồi, bây giờ anh ta chỉ muốn dưỡng lão, cộng thêm có quan hệ rất tốt với Vương Húc, vậy nên đã đến Giải trí Thanh Quang để dưỡng lão.

Đã từng có công ty bỏ ra giá cao để mời Triệu Văn Viễn đến, nhưng anh cũng không đi.

Nội dung họp chủ yếu hôm nay thực ra chính là nói chuyện về tiếp mục tiếp theo của Hứa Diệp.

Hứa Diệp vốn chỉ là đi cho đủ số lượng, không ngờ rằng anh lại thăng cấp.

Không chỉ thăng cấp, hơn nữa nhiệt độ cũng rất cao.

Vương Húc lập tức nâng chuyện của Hứa Diệp lên cấp ưu tiên nhất.

Toàn bộ công ty phải ứng phó toàn lực, giúp đỡ Hứa Diệp duy trì nhiệt độ.

Hứa Diệp đã nói yêu cầu của trận đấu cho mọi người ở đây biết.

Triệu Văn Viễn gõ ngón tay lênn bàn, anh ta rất nhàn nhã, chậm rãi nói: “Bây giờ tạm thời viết một bài hát mới thì không còn kịp nữa, bên phía tôi có mấy ca khúc thích hợp đùng để nhảy và hát, có muốn nghe thử hay không?”

Hứa Diệp rất tôn kính những tiền bối như Triệu Văn Viễn, cũng không quấy rầy ý tốt của người ra

Cấp dưới của Triệu Văn Viễn lập tức mở file ở trong máy tính ra, chuyển phát ra.

Âm nhạc theo tiêu chuẩn, không nói đến rất hay, nhưng cũng không kém.

Đợi sau khi mọi người nghe xong, Trịnh Vũ hỏi: “Hứa Diệp, cậu có ý tưởng gì?”

Đừng hỏi tôi, tôi không biết.

Bây giờ khắp đầu tôi đều là ‘Cậu là quả táo nhỏ của tớ’.

Đúng vậy, trước khi đến đây Hứa Diệp đều đang nghe bài hát này.

Anh đã bị tẩy não rồi.

Hứa Diệp vẫn là nghiêm túc mà nói: “Bài hát của thầy Triệu rất tốt, thế nhưng tôi đã có ý tưởng khác rồi.”

Mọi người ở đây đều có hứng thú.

Vương Húc tò mò nói: “Cậu có bài hát mới sao?”

Ông chủ lớn của Giải trí Thanh Quang này cẩn thận từng li từng tí mà hỏi.

Lúc trước ông ta cũng không phát hiện ra Hứa Diệp còn có tài năng viết bài hát.

Hơn nữa không phải là mới viết một bài hay sao?

Hứa Diệp gật đầu một cái.

“Có demo không?” Triệu Văn Viễn lập tức hỏi.

Demo chính là bản thử của ca khúc.

“Chỉ có một đoạn nhỏ thôi.”

Húa Diệp đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, anh mở màn mở đầu của bài hát ‘Quả táo nhỏ’ này ra.

(6 6 6 6 7 1 7 6 3 3 2 1 6 0 5 6…. 5 3 2 1 0 5 6)

Khúc nhạc dạo của một đoạn nhỏ đã phát xong.

Triệu Văn Viễn cười nói: “Có một loại cảm giác giống như là disco của thế kỷ trước.”

Khúc nhạc dạo này thực ra cũng không nghe được gì cả.

Hứa Diệp cũng không dám phát khúc sau ra, nếu như phát ra, vậy thì mấy người này chắc chắn sẽ không cho anh biểu diễn.

Nhưng anh nhất định phải hát bài ‘Quả táo nhỏ’ này.

“Vũ Hân, cô cảm thấy thế nào?” Vương Húc dò hỏi.

Hôm nay Trần Vũ Hân vẫn ăn mặc rất mát mẻ, tay nâng quai hàm lên, đang chống ở trên bàn.

Nhưng không ai chú ý đến quần ở trước ngực cô đã không chịu đựng được áp lực nên có này.

Trần Vũ Hân cười nói: “Tôi cảm thấy đoạn này rất tốt, chắc là Hứa Diệp muốn đi con đường nhớ lại chuyện xưa, làm ca khúc để hát nhảy thì cũng được, nói thật thì tôi rất mong đợi thành phẩm đó.”

Triệu Văn Viễn theo sát mà nói: “Đúng vậy, bài này rất có đặc điểm, tôi cảm thấy cũng không tệ.”

Nghe thấy khen ngợi của hai người, ngón chân của Hứa Diệp cắm sát xuống đấy.

Đợi khi tôi hát xong hai người đừng đánh tôi là được.

Cuối cùng, Vương Húc trực tiếp quyết định.

“Tốt lắm, Hứa Diệp, cậu hãy chuẩn bị bài hát này cho thật tốt, cần gì thì cứ nói với công ty, nhiều năm rồi công ty chưa từng mua hotsreach, đợi khi biểu diễn lần này kết thúc, bọn tôi sẽ mua hotsreach cho cậu!”

Vương Húc có một loại cảm giác đang thiêu đốt lên.

Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng công ty cũng đã có tiền đồ!

“Vương tổng, hotsreach thì cũng không cần đâu nhỉ?” Hứa Diệp có chút lúng túng mà nói.

“Nói bậy! Sao lại không cần chứ, cậu cứ biểu diễn cho thật tốt, những chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi!” Vương Húc kiên định nói.

“Ồ.”

Ở trong trí nhớ của Hứa Diệp, một năm qua, công ty đối với anh rất tốt.

Chủ yếu là Vương Húc này không có những tư bản lòng dạ xấu kia, hơn nữa còn rất phật hệ.

Hợp đồng với các nghệ sĩ cũng rất rộng rãi thoải mái, yêu cầu không nhiều, phân chia công bằng.

Tính tình như thế khiến cho Giải trí Thanh Quang không làm lớn được, nhưng cũng để cho những người như Trần Vũ Hân và Triệu Văn Viễn đồng ý ở lại trong công ty.

Đây là một công ty có tình người.

Người theo đuổi tiến thêm một bước sẽ không ở lại chỗ này, thế nhưng những người ở lại, quan hệ đều rất tốt.

Vậy nên Hứa Diệp cũng không muốn hủy hợp đồng gì đó với công ty, đợi đến lúc hợp đồng đến kỳ hạn rồi nói tiếp.

Mặc dù anh là người của hai thế giới, nhưng vẫn luôn trống không đối với giới giải trí.

Sau khi trưởng thành, rồi hẵng nói chuyện tiếp sau.

Mọi người họp xong thì đều tự rời đi.

Hứa Diệp quay trở về căn hộ Cự Tinh, luyện tập trong khoảng thời gian này cả anh đều phải tiến hành ở đây.

Đây cũng chính là chuyện đã giao hẹn ở trong hợp đồng với tổ chương trình.

Mấy ngày phía sau, Hứa Diệp gần như là đều ở trong phòng luyện tập.

Bài hát ‘Quả táo nhỏ’ này có vũ đạo đặc biệt, độ khó của những động tác này không cao, nhưng cũng cần phải luyện tập.

Đối với Hứa Diệp mà nói, cũng là lần đầu tiên.

Huấn luyện của tổ chương trình sắp xếp cũng chỉ có 3 ngày, Từ Nam Gia cũng chỉ ở lại hai ngày rồi rời đi.

Nghệ sĩ có vị trí như cô có rất nhiều chuyện, không thể luôn sống ở chỗ này được.

Một tuần sau, 7h30 tối.

Mấy thí sinh như Hứa Diệp đã đến phòng chờ.

Chương trình vẫn là hình thức livestream.

8 giờ tối, chương trình chính thức bắt đầu.

Vẫn là đại đường lão Nghiêm Mật dẫn đầu đi lên sân khấu, hôm nay Nghiêm Mật mặc một bộ váy ống màu đen, mái tóc dài màu đen giống như thác nước.

Mỗi một bước đi trên sân khấu, giày cao gót ở dưới chân cô đều giống như là đang giẫm lên quả tim của mọi người vậy.

Đây chính là khí thế.

Khí chất phụ nữ thành thục ở trên người của Nghiêm Mật là thứ mà cô gái như Từ Nam Gia không có.

Đợi sai khi Nghiêm Mật ra sân, người tiếp theo đi ra chính là Từ Nam Gia.

Tiết mục thứ hai, tổ chương trình cũng đã kéo Từ Nam Gia đến.

Từ Nam Gia mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, dưới chân chính là một đôi tất màu trắng dài trên gối, nhìn qua tràn đầy sức sống.

Tổ hợp một người phụ nữ trưởng thành cùng với một cô gái thanh xuân này đã khiến cho hiện trường nhất thời náo nhiệt lên.

Hai người họ ngồi ở hàng ghế ban giám khảo, sau đó chính là mấy thành viên của ban giám khảo, chỉ là nói năng rườm rà.

Buổi biểu diễn của hôm nay, duói sân khấu có hơn năm trăm quần chúng.

Điểm số của tiết mục sẽ cho người xem ở hiện trường tiến hành bỏ phiếu, cùng với bỏ phiếu ở trên mạng.

Bắt đầu từ hôm nay, tổ chương trình đã chính thức mở bảng danh sách nhân khí, thể hiện bảng xếp hạng tức thời của các thí sinh.

Không khí ở hiện trường theo hai cô gái đi lên đã hoàn toàn sôi sục lên.

Theo MC bắt đầu giới thiệu chương trình, biểu diễn cũng chính thức bắt đầu.

Phòng livestream video, ống kính đã cắt đến phòng chờ của các thí sinh.

Chỉ nhìn thấy ở trong phòng chờ, có một người mặc vest màu hồng nhạt.

Vô cùng chói mắt ở trong các thí sinh.

Trong nháy mắt, các khán giả lập tức cười phun lên.

“Hứa Diệp ăn mặc kiểu gì thế? Sao cậu ta lại mặc một bộ vest màu hồng nhạt thế kia?”