Chương 28.2: Ánh mắt có thể dọa người

Chu Viễn chú ý đến ánh mắt của Hứa Diệp.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Hứa Diệp, cả người đều hoảng hốt lên.

Đôi mắt kia, rất giống với ánh mắt của Vương Giáp!

Chính là giống y như đúc!

“Tên nhóc này đã làm gì? Ngủ dậy một giấc, là có thể diễn ra được ánh mắt đó rồi sao?”

Chu Viễn có ấn tượng rất sâu sắc với ánh mắt này, anh ta chính là diễn viên của đoàn phim, ngày nào cũng cùng diễn với người đóng vai Vương Giáp.

Giờ phút này, Chu Viễn cũng có hơi mong đợi màn biểu hiển của Hứa Diệp.

“Được, Lý Tinh Thần, lên đây đi, hai người diễn lại một lần nữa.”

Chu Viễn gọi hai người đến.

Lý Tinh Thần dựa theo kịch bản bắt đầu biểu hiện.

“Võ công của ngươi không tệ, giúp ta gϊếŧ người,”

Khi Lý Tinh Thần vừa nói xong.

Hứa Diệp nhàn nhạt nói: “Hai trăm lượng.”

Giọng nói và biểu hiện của anh, nắm bắt rất ổn định.

Sau khi nói xong những lời này, thậm chí còn không nhìn thẳng vào Lý Tinh Thần, mà là nhĩn xuống mặt đất.

Khí chất cuồng ngạo này thoáng cái đã thể hiện ra.

Ánh mắt của Chu Viễn nhất thời cũng thay đổi.

Quá giống, giống y như là bản thân Vương Giáp đang đứng ở đây vậy.

Lý Tinh Thần giơ tay lên trước ngực móc túi tiền ra, Hứa Diệp dùng một nụ cười bất cần mà nhìn chằm chằm vào anh ta.

Lúc Lý Tinh Thần giơ tay lên chuẩn bị ném qua, đã bị ánh mắt của Hứa Diệp dọa cho sợ hết hồn.

Trượt tay một cái, túi tiền rơi xuống đất.

Tiêu rồi, cảnh diễn không thể tiếp tục được nữa.

Lý Tinh Thần có chút lúng túng.

Chu Viễn quan sát Hứa Diệp mấy lần, có chút khϊếp sợ.

Chỉ là ngủ một giấc, thay đổi này cũng lớn quá rồi đó?

Mẹ nó, cậu uống lộn thuốc sao?

Chu Viễn cảm thấy Hứa Diệp này vô cùng ma tính.

Không phải là cậu ta thật sự mắc bệnh tâm thần, có thiên phú diễn xuất đặc biệt gì đó chứ?

Chu Viễn nói: “Được rồi, được rồi, diễn lại một lần nữa, Lý Tinh Thần, cậu phải chú ý đó, cậu là Tạ Uyên, võ công của cậu cũng rất lợi hại, đừng có bị cậu ta hù dọa.”

Luyện tập bắt đầu lại.

Thế nhưng lần luyện tập này chủ yếu vẫn là Chu Viễn truyền thụ các kiến thức liên quan đến phương diện đóng kịch cho mọi người.

Màn biểu diễn cuối cùng là tương đương với thi tốt nghiệp.

Năm người trong nhóm, ngoại trừ việc đối thoại ra, chính là làm một vài công việc luyện tập.

Đám người Lý Tinh Thần hiển nhiên đã tiến hành sửa đổi rất nhiều lời thoại, cố ý giấu giếm không nói.

Dù sao thì cũng không có ảnh hưởng gì đến mấy người Hứa Diệp.

Hứa Diệp cũng không quan tâm.

Bởi vì anh cũng thay đổi lời thoại! Cũng không nói cho Lý Tinh Thần biết!

Anh không nói, tôi không nói, đến lúc đó xem thử ai là người lúng túng.

Trong nháy mắt, thời gian một tuần đã trôi qua.

Giờ học diễn xuất Cự Tinh, buổi biểu diễn tốt nghiệp sắp bắt đầu rồi!

8 giờ tối, đúng lúc gặp mặt các vị khán giả.

Hôm nay, Trịnh Vũ và Trần Vũ Hân cũng đến.

Hai người họ đều không có việc gì, chuẩn bị đến hiện trường xem biểu diễn của Hứa Diệp.

Khuôn mặt to tròn của Trịnh Vũ hình như đã to hơn rồi, anh ta cười tươi mà nói: “Công ty quyết định rồi, sẽ để cho Trần Vũ Hân làm Khách quý hỗ trợ hát trong đợt tiếp theo của cậu, bài hát muốn tự cậu chuẩn bị hay là công ty chuẩn bị cho cậu?”

Trần Vũ Hân là khách quý hỗ trợ hát, Hứa Diệp chắc chắn là không có ý kiến gì.

Trình độ ca hát của Trần Vũ Hân không có vấn đề gì, chỉ là chưa gặp được bài hát hay,

“Để tự tôi làm.” Hứa Diệp nói.

Trịnh Vũ gật đầu: “Cũng được, sau khi cậu hát xong bài Quả táo nhỏ kia, Triệu Văn Viễn liền xin nghỉ 3 ngày, không có ý đến công ty, anh ấy còn khen bài hát của cậu rất tốt, kết quả màn biểu diễn của cậu lại khiến cho anh ta rất ngượng ngùng, tự cậu chuẩn bị cũng tiết kiệm chuyện anh ta ngượng ngùng nữa.”

Trịnh Vũ nói đùa vài câu.

Thế nhưng sau khi lần trước Hứa Diệp hát xong Quả táo nhỏ, người của Giải trí Thanh Quang đều trầm mặc.

Vương Húc càng không nói đến chuyện phải mua hotsreach cho Hứa Diệp.

Cho đến bây giờ vẫn còn rất nhiều fan không biết, Hứa Diệp là nghệ sĩ của Giải trí Thanh Quang.

Phong cách này vượt quá mức những nghệ sĩ bình thường, trong lúc nhất thời Vương Húc cũng không dám thừa nhận.

Bây giờ cử Trần Vũ Hân đến làm Khách mời hỗ trợ hát, cũng là chuyện mà công ty đã suy nghĩ kỹ càng.

Có bệnh thì cứ có bệnh đi!

Người nghệ sĩ này chúng tôi nâng chắc rồi!

Trần Vũ Hân ở bên cạnh nghe thấy Hứa Diệp muốn tự viết bài hát, biểu cảm trong chớp mắt đã sụp đổ.

“Hứa Diệp, xem như là chị cầu xin cậu đi, ngàn vạn lần cậu đừng có sáng tác ra mấy bài kỳ lạ đó! Mấy bài nhạc này tôi thật sự hát không nổi!”

Trần Vũ Hân gần như là đã dùng giọng điệu khẩn cầu để nói chuyện.

Giọng nói này giống như là đang cù lét ở trong lòng, Hứa Diệp có chút không chịu nổi.

Người có giọng nói hay đúng là có sức hấp dẫn khác biệt.

Hứa Diệp cười cười, nói: “Nói sau đi.”

Anh không tiếp tục nói đến đề tài này nữa, sau khi đưa hai người Trịnh Vũ đến chỗ ngồi, anh liền đến phòng trang điểm, bắt đầu hóa trang.