Chương 46: Rút mười lần liên tiếp

Đám nhân viên công tác ở hậu trường của chương trình cũng rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bây giờ Hứa Diệp lại có thể nói là người khác có vấn đề sao?

Trương Quang Vinh thở dài một hơi.

Chỉ hy vọng những người khác của công ty Từ Nam Gia không đến tìm ông gây chuyện là được.

Ai mà biết bệnh tâm thần lại có tính lây lan chứ?

Từ Nam Gia sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới khôi phục lại bình thường.

Đúng là cô có hơi nghi ngờ liệu rằng bản thân có phải là cũng bị bệnh tâm thần rồi hay không.

Thật sự là rất kỳ lạ.

Trợ lý của Từ Nam Gia nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp một lúc, sau đó rời khỏi phòng huấn luyện.

Cô ta đã quyết định, phải cố gắng cách xa Hứa Diệp một chút!

Còn về phần Từ Nam Gia.

Aiz, liên lạc với Bác sĩ tâm lý trước vậy.

Đợi sau khi trợ lý rời đi, Từ Nam Gia hắng giọng một tiếng, hỏi: “Tiết mục tiếp theo hai người có ý kiến gì không?”

Ngô Vân Phong nói: “Lão sư, tôi nghĩ hay là lấy sở trường hát nhảy của tôi ra đi.”

Từ Nam Gia nhìn về phía Hứa Diệp.

“Cậu thì sao?”

“Lão sư, gần đây tôi học được cách xem tay, chị có cần tôi xem giúp một chút không?”

“Cậu còn biết xem tướng tay sao?”

Từ Nam Gia thích nhất là kiểu xem bói này, ví dụ như là chòm sao, bài tarot, cung hoàng đạo…

Đồ vật kết hợp, ai cũng không thể từ chối.

Nghe thấy Hứa Diệp biết xem chỉ tay, cô lập tức có hứng thú.

Hứa Diệp cũng không lý do tốt nào để đυ.ng chạm với Từ Nam Gia, liền nhắm mắt lại.

Những cô gái ở độ tuổi này, những thứ cảm thấy có hứng thú chính là mấy chuyện này.

Nhìn thấy lần đầu tiên mới thử đã thành công, Hứa Diệp quyết định tiếp tục thâm nhập xuống sâu.

“Hiểu sơ sơ, tôi xem cho chị một chút.”

Hứa Diệp chủ động tiến lên, Từ Nam Gia cũng giơ tay trái của cô ra.

Ngón tay của Từ Nam Gia thon dài trắng nõn, không có móng tay giả, có sự xinh đẹp tự nhiên.

Nếu như đi làm mẫu ngón tay, chắc chắn là đủ dùng.

Hứa Diệp trực tiếp giơ tay ra, đυ.ng vào tay của Từ Nam Gia.

“Rút liên tiếp mười lần!”

Lần này, điểm tích lũy của Hứa Diệp vừa đủ hơn 400, đủ đến anh rút mười lần liên tục.

“Kí chủ đang tiến hành rút mười lần, khấu trừ 400 điểm tích lũy.”

“Rút thưởng thất bại.”

“Rút thưởng thành công.”

…..

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tục vang bên tai Hứa Diệp.

Không lâu sau, kết quả rút thưởng đã có.

“Đỉnh ghê! Không hổ là Ngôi sao may mắn của mình, rút mười lần lại trúng được năm cái!”

Hứa Diệp vô cùng kích động.

Với sức của một mình Từ Nam Gia, đã khiến cho tỷ lệ trúng thưởng từ 20% tăng lên đến 50%.

Còn có ai nữa?

“Nếu cứ tiếp tục như thế, đợi sau khi ghi hình chương trình xong, không phải là Từ Nam Gia sẽ đi mất hay sao? Mình phải nghĩ cách mới được.”

Hứa Diệp nghiêm túc suy nghĩ một chút, cách ổn thỏa nhất, đó chính là yêu đương với cô gái trong nhóm nhạc này.

Nhưng chuyện này là không thể nào.

Thành viên của nhóm nhạc nữ không thể yêu đương.

Một khi các cô yêu đương, không chỉ ảnh hưởng đến cá nhân, mà còn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của cả một nhóm.

Mà Từ Nam Gia cũng là một thành viên có năng lực nghiệp vụ rất tốt ở trong nhóm nhạc, đương nhiên sẽ không làm chuyện như thế.

“Suy nghĩ thêm những cách khác vậy.”

Hứa Diệp chỉ có thể đè suy nghĩ này xuống.

Anh khôi phục lại tinh thần, nhìn vào tay của Từ Nam Gia, chậm rãi nói: "Lão sư, tình huống của chị có chút phức tạp, không tiện nói ở chỗ này, chúng ta nói riêng một chút."

Từ Nam Gia có chút lo lắng mà nói: "Là chuyện tốt hay là chuyện xấu thế!"

"Chuyện tốt."

Lúc này Từ Nam Gia mới thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Diệp cũng trở về ghế ngồi, bắt đầu kiểm tra thu hoạch lần này của mình.

【Trái cây đắm chìm x1】

【Phiếu đổi bài hát x1】

Hai phần thưởng đầu tiên anh cũng đã từng rút được.

Chỉ cần có một tấm phiếu đổi bài hát, ít nhất cũng không cần sợ sau này sẽ không bài hát.

Thế nhưng phần thưởng tiếp theo thì lại rất phù hợp với phong cách của hệ thống.

【Sách kỹ năng kiểu hát Yodel (Cấp độ A)】

Kiểu hát Yodel là một loại kiểu hát đặc biệt ở trên trái đất, bắt nguồn từ một vùng núi ở Thụy Sĩ Alpen.

Trong quá trình những mục dân ở nơi này chăn thả và giao lưu, đã phát triển ra kiểu hát đặc biệt này.

Hứa Diệp biết rõ kiểu hát này là bởi vì một bộ phim điện ảnh.

Bộ phim kia tên là ‘Nhà giàu nhất của thành phố Tây Hồng’, do diễn viên Thẩm Đằng, người đã từng học ở Trường nghệ thuật Quân sự đóng chính.

Trong bộ phim này có một bài hát tên là ‘Bành trướng’, chính là dùng kiểu hát này để biểu diễn.

Kiểu hát Yodel yêu cầu giọng hát thật giả phải thay đổi nhanh chóng trong thời gian ngắn, độ khó rất cao.

Trên địa cầu, ca sĩ có thể thể hiện tốt bài hát ‘Bành trướng’ này cũng không có nhiều.

Sau đó, Hứa Diệp xem phần thưởng tiếp theo.

【Bài hát ‘Bành trướng’】

Trong lòng Hứa Diệp cười ha ha.

“Hệ thống, cậu cho rằng như thế là có thể làm khó được tôi sao? Tôi đã không còn là người của trước kia nữa, không còn là một người khi hát bằng phong cách của Đằng Cách Nhĩ sẽ lúng túng đến mức cắm ngón chân xuống đất.”

“Bài hát này, tôi sẽ hát!”

Chủ yếu là còn có thể tiết kiệm được một tấm phiếu đổi bài hát.

“Còn có phần thưởng cuối cùng, xem thử một chút.”

Khi Hứa Diệp nhìn thấy phần thưởng cuối cùng này, khóe miệng đã co quắp mấy cái.

Món này không còn gì để nói, chắc chắn là một thứ tốt.

“Nhưng tại sao chỉ cho mình có một nửa?”

【Lời bài hát ‘Kẻ cô độc’】

“Hệ thống, nhạc khúc đâu?” Hứa Diệp.

Chỉ là hệ thống này từ sau khi hoàn thành dẫn dắt tân thủ liền giống như là đã biến mất vậy, rất ít khi lên tiếng.

“Chỉ cho tôi lời bài hát, vậy sao mà hát được chứ? Không muốn để cho tôi hát đúng không?”

Bài hát ‘Kẻ cô độc’ này vô cùng nổi tiếng.

Là ca khúc chủ đề tiếng Trung của phim hoạt hình Liên Minh Huyền Thoại ‘Trận chiến của hai thành phố’, kết quả không ngờ rằng lại hot bạo với thân phận nhạc thiếu nhi.

Thứ mà bài hát này biểu đạt, mỗi một người đều sẽ có cách hiểu riêng.

Hứa Diệp đã từng nghe qua rất nhiều lần, anh cũng rất thích bài hát này.

“Lời cũng là lời hay, bài hát cũng là bài hát hay, đáng tiếc.”

Hứa Diệp quyết định buông bỏ bài hát này trước.

Anh có thể dựa vào trí nhớ để thử phổ nhạc cho bài hát này.

Nhưng chuyện này không có ý nghĩa gì.

Trực tiếp lấy bài hát này ra thì quá thua thiệt, một điểm tích lũy cũng không lấy được.

Người mạnh chân chính tuyệt đối sẽ không làm như thế.

Sau khi xem xong các phần thưởng, Hứa Diệp tập trung sức chú ý lại.

Anh để cho Từ Nam Gia và Ngô Vân Phong trao đổi tiết mục biểu diễn trước, còn anh thì nghe bài hát ‘Bành trướng’ này.

Tiếng hát vừa vang lên, trong đầu Hứa Diệp liền nổi lên dáng vẻ gợn đòn kia của Vương Đa Ngư.

Trải qua một tháng học tập, Hứa Diệp cũng đã có sự hiểu biết của bản thân mình về âm nhạc cùng với biểu diễn.

Biểu diễn trên sân khấu, là ca hát, nhưng cũng không chỉ là ca hát.

Tiết mục tiếp theo, nhất định là có thí sinh sẽ nghĩ cách để biểu diễn ra một sân khấu lớn.

Tổ chương trình cũng sẽ phối hợp.

Sau khi Hứa Diệp nghe đi nghe lại bài ‘Bành trướng’ nhiều lần, trong lòng anh cũng đã có một suy nghĩ.

Lần này, anh cần bạn nhảy.

Nếu như bài này chỉ biểu diễn trên sân khấu một mình, hiệu quả sẽ thiếu đi một chút.

Nhưng nếu như có bạn nhảy, vậy thì sẽ khác biệt.

Ai mà không biết vừa hát vừa nhảy chứ?

Lúc này, Từ Nam Gia và Ngô Vân Phong cũng đã nói chuyện xong.

Từ Nam Gia đi đến trước mặt Hứa Diệp, hỏi: “Hứa Diệp, cậu muốn như thế nào?”

Vừa rồi khi trao đổi cùng với Ngô Vân Phong, cô cảm thấy vô cùng thất bại.

Sau lưng Ngô Vân Phong có công ty, tiết mục của cậu ta thực ra đã được bên phía công ty chuẩn bị rồi.

Tác dụng của cô căn bản cũng không lớn.

Chuyện này khiến cho Từ Nam Gia có chút mất mác.

Có lẽ, Hứa Diệp cũng là như thế.

Thế nhưng Hứa Diệp lại nói: “Lão sư, có lẽ tôi cần chị giúp tôi biên đạo một đoạn nhảy, có được không?”

Ánh mắt của Từ Nam Gia nhất thời đã có thần thái.

“Cậu muốn tôi giúp cậu biên đạo nhảy sao?”