Chương 15: Thiên hương đậu khấu

Âu Dương Thiển Thiển cẩn thận nhớ lại, Vương triều Nhật Diệu không giống với thế kỷ hai mươi mốt, muốn cải tử hồi sinh, chỉ có thiên hương đậu khấu mà tần cuốn ghi lại mới có hi vọng.

“Chỉ có tìm được thiên hương đậu khấu mới có thể khiến mẫu thân cải tử hồi sinh, Lục Nhụy, trời sắp sáng rồi, chúng ta mau trở về.”

Hai người khôi phục lại căn phòng băng như nguyên dạng xong thì chỉ còn hai khắc chung nữa là đến bình minh. Hai người nhanh chóng về tới Khóa Xuân các, Sơ Tình đang sốt ruột chờ Âu Dương Thiển Thiển, nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển trở về, trái tim lo lắng mới được thả lỏng.

Trở lại phòng, trong lòng mang theo nghi vấn, mấy người không thể nào ngủ được.

“Tiểu thư, thiên hương đậu khấu là cái gì, sao muội chưa từng nghe nhắc đến bao giờ?”

Từ nhỏ đã lớn lên ở Vô Thanh cốc, tuy Lục Nhụy không học y, nhưng lại tương đối hiểu biết về phương diện dược liệu, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói đến thiên hương đậu khấu.

“Thiên hương đậu khấu là một loại dược liệu có thể khiến người ta cải tử hồi sinh, ta đã từng nghe sư phụ nói, Vương triều Nhật Diệu có ba viên, một viên nằm trong tay Tần Cảnh Hạo, cũng chính là ở trong Hoàng cung, một viên nằm trong tay Vô Trần đại sư ở Tướng Quốc tự, một viên không rõ tung tích.”

Âu Dương Thiển Thiển nhớ lại.

Trong tàn cuốn ghi lại rất nhiều phương thuốc và dược liệu, khiến nàng được lợi không ít, chữ viết trong đó lại là chữ tượng hình cổ, nếu nàng không phải là truyền nhân của Biển Thước thì hoàn toàn không thể hiểu nổi trong cuốn sách đó viết những gì.

“Hoàng cung quá lớn, lại còn đề phòng nghiêm ngặt, dù chúng ta có đi vào, cũng rất khó tìm được thiên hương đậu khấu, đã ở trong tay Tần Cảnh Hạo, chắc hẳn là ông ấy biết được tác dụng của thiên hương đậu khấu, chúng ta muốn lấy được thì rất khó. Một viên nữa không biết tung tích thì chúng ta hoàn toàn không thể tìm được, Bây giờ chỉ có viên trong tay Vô Trần đại sư là chúng ta có thể có cách lấy được.”

Nàng đã là Âu Dương Thiển Thiển, tự nhiên Thượng Quan Dao là mẫu thân của nàng, nàng buộc phải cứu sống mẫu thân của mình.

“Tiểu thư, Vô Trần đại sư đi vân du, làm sao chúng ta tìm được ông ấy?”

Vô Trần đức cao vọng trọng, Tướng Quốc tự lại là chùa Hoàng gia, cho dù các nàng có đến Tướng Quốc tự, cũng không thấy được Vô Trần đại sư.

Sơ Tình nói.

“Sơ Tình, khi trời sáng, muội hãy cầm tấm ngọc bội này, đến Hoa Âm các, bảo Hoa Âm các hỗ trợ tra tìm Vô Trần đại sư.”

Âu Dương Thiển Thiển lấy ngọc bội mà Mộ Đông Thần tặng ra, đưa cho Sơ Tình.

“Vâng, tiểu thư.”

“Tiểu thư, chúng ta còn muốn đào hôn hay không, nếu không đi, sợ đến lúc đó không kịp về nhà.”

Hiện giờ Âu Dương Thiển Thiển vừa tìm được Thượng Quan Dao, phải cứu chữa cho Thượng Quan Dao, nhất định phải ở lại Kinh thành, đến cùng thì nàng có muốn đào hôn hay không?

Trong lòng Lục Nhụy rối bời.

“Tạm thời ở lại Kinh thành, chờ Hoa Âm các tra ra tin tức của Vô Trần đại sư rồi tính tiếp.”

Âu Dương Thiển Thiển nói, suy nghĩ lại bay về phương xa.

Trong tay nàng có rất nhiều dược liệu quý hiếm, nhân sâm ngàn năm, linh chi ngàn năm, tuyết liên vv, nhưng lại không có thiên hương đậu khấu.

Chiều hôm đó, Hoa Âm các đã truyền tin báo ba ngày nữa Vô Trần đại sư sẽ về đến Tướng Quốc tự, cuối cùng thì Âu Dương Thiển Thiển cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Tiểu thư, Vô Trần đại sư sẽ tặng thiên hương đậu khấu cho tiểu thư sao?”

Hôm nay Lục Nhụy đã hiểu biết một chút về thiên hương đậu khấu, không ngờ lại quý hiếm như thế, Vô Trần đại sư lại cho không hay sao?

“Năm năm trước, Vô Trần đại sư nợ sư phụ một ân tình, ta nghĩ ông ấy sẽ cho, huống chi Phật nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, không phải sao?”

Âu Dương Thiển Thiển khẽ cười nói.

Nếu có thể có được thiên hương đậu khấu, đến lúc đó sẽ đưa Thượng Quan Dao cùng rời xa Kinh thành, rời xa những thị phi trong Kinh thành, cũng là một lựa chọn không tệ.

“Tiểu thư, người định rời đi sao?”

Dường như Sơ Tình đoán được tính toán của Âu Dương Thiển Thiển, sau một lát do dự thì mở miệng hỏi.

“Ừ, đúng là ta có ý nghĩ này.”

“Tiểu thư, không định báo thù sao? Gần đây Âu Dương Tuyết và Lí Ngọc Cầm liên tục bắt nạt chúng ta.”

Lục Nhụy có chút bất mãn, nếu Âu Dương Thiển Thiển không ngăn cản thì nàng đã dạy dỗ cho hai người đó một trận rồi.

“Còn sợ không có cơ hội sao? Bọn họ muốn đứng trên chỗ cao như vậy, trước hết ta sẽ khiến bọn họ đứng trên chỗ cao chứ có ngại gì, đứng càng cao, rơi càng đau, đấu đá trong Tướng phủ đã lợi hại như thế, huống chi là trong Hoàng cung?”

Lục Nhụy và Sơ Tình yên lặng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cái nhìn của Âu Dương Thiển Thiển, không nói thêm gì nữa.

Hai ngày sau, Âu Dương Thiển Thiển lấy danh nghĩa dâng hương cầu phúc cho Thượng Quan Dao, rời khỏi Tướng phủ, trước khi đi, Âu Dương Hạo còn không quên phái người giám thị Âu Dương Thiển Thiển.

Từ sau khi tứ hôn, Âu Dương Thiển Thiển biểu hiện quá lạnh nhạt, dường như cam tâm tình nguyện chấp nhận tứ hôn, trong lòng Âu Dương Hạo đã có ý đồ khác nên đã phái người lấy danh nghĩa là bảo vệ để đi theo giám thị Âu Dương Thiển Thiển.

Sau khi rời khỏi Tướng phủ, ba người đi đến nghĩa trang Âu Dương gia, sau đó đánh xe đến Tướng Quốc tự.

Nhìn từ xa, Tướng Quốc tự lợp ngói lưu ly xanh vàng rực rỡ, tường màu đỏ thắm, lầu cao trước cổng nguy nga trang nghiêm. Trên cửa là tấm biển khảm ba chữ to “Tướng Quốc tự” bằng vàng ròng, vô cùng bắt mắt.

Trên vách tường và cột đá ở lầu phía bắc còn lưu giữ rất nhiều thi từ của các danh nhân lâu đời, chính giữa mỗi gian điện thờ đều treo biển bằng vàng, trên cửa điêu khắc hình ảnh thần tiên, hoa cỏ, vô cùng tinh tế tráng lệ.

Đi vào bảo điện Đại Hùng, đập vào mắt là ba bức tượng phật lớn, mặc áo hở ngực, ngồi xếp bằng, chắp hai tay, trên môi nở nụ cười như thể vui với cái vui của đời.

Đi qua bảo điện Đại Hùng thì đến điện Đại Sĩ, nơi này thờ phật bà ngàn mắt ngàn tay, đối diện là một pho tượng mặc giáp kim cương, uy phong lẫm liệt.

Nhập gia tùy tục, mặc dù Âu Dương Thiển Thiển không tin vào phật, nhưng vẫn lễ bái một phen. Sau khi bái phật, được tăng nhân dẫn đường, nàng đi đến một khu nhà ở vườn sau, căn phòng không lớn, trong vườn có mấy cây bồ đề vô cùng lớn, khắp nơi đều là cỏ cây thơm ngát, trống chiều chuông sớm, khiến lòng người yên tĩnh hơn nhiều.

= = = = = = = = ta là dải phân cách = = = = = = =

“Tiểu sư phụ, xin hỏi một chút, Vô Trần đại sư có ở trong chùa không?”

Nháy mắt, ba ngày đã qua, theo lý thuyết, Vô Trần đại sư hẳn là đã trở về Tướng Quốc tự.

“A di đà phật, thí chủ, Vô Trần đại sư đã trở về chùa, nhưng đại sư vốn chỉ gặp những người có duyên.”

“Sao tiểu sư phụ biết ta không phải là người có duyên?”

“Việc này…”

Tiểu tăng có chút khó xử. Có rất nhiều người muốn gặp Vô Trần đại sư, nhưng đều bị cự tuyệt, tiểu tăng không biết nên trả lời Âu Dương Thiển Thiển thế nào.

“Như vậy đi, phiền tiểu sư phụ giao phong thư này cho Vô Trần đại sư, nếu ông không muốn gặp thì tất cả tùy duyên vậy, còn nếu gặp thì làm phiền tiểu sư phụ đến cho ta biết một tiếng.”

Âu Dương Thiển Thiển đã biết trước là không dễ gì gặp được Vô Trần đại sư, cho nên đã có sự chuẩn bị sẵn.

“Được rồi, về phần đại sư có gặp hay không, thì phải xem thí chủ có duyên gặp hay không.”

“Cám ơn, vất vả cho tiểu sư phụ rồi.”

Sau khi tiểu tăng rời đi, ba người và ma ma mà Âu Dương Hạo phái theo giám thị nàng cùng vào ở trong khu nhà. Nghe tiếng chuông, Âu Dương Thiển Thiển cảm giác lòng yên tĩnh không ít.

“Tiểu thư, người nói Vô Trần đại sư có gặp chúng ta không?”

Lục Nhụy không ngờ, gặp một hòa thượng mà lại còn phải tốn nhiều công sức đến vậy.

“Ông ấy là người hết lòng tuân thủ hứa hẹn, ông ấy sẽ gặp, cứ chờ xem. Nhớ kỹ, nhất định phải giấu việc ta gặp Vô Trần đại sư.”

Nàng không muốn thêm chuyện, thêm chuyện đồng nghĩa với việc thêm phiền toái, nàng là người rất sợ phiền toái.

Âu Dương Hạo phái người đến giám thị nàng, có thể thấy đây là tâm phúc của ông ta, vì sợ nàng chạy trốn, lại không biết rằng nếu như nàng đã muốn trốn, thì trong thiên hạ này không có mấy ai có thể ngăn cản được nàng.