Chương 18: Đấu võ miệng (1)

Tần Tử Khiêm vừa dứt lời, Quách ma ma đã vội vã mở màn ra, không hề e dè chút nào đến danh dự của nàng, dường như nhất cử nhất động đều có vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa, xem ra, sợ là Quách ma ma này không khỏi có quan hệ với Lí Ngọc Cầm.

“Vâng, Thái tử Điện hạ.”

Quách ma ma vội vã mở màn ra. Thái Tử thấy Âu Dương Thiển Thiển trùm chăn kín mít, không hề có dấu hiệu giấu người, liền nhàn nhạt đảo mắt nhìn lướt qua Âu Dương Thiển Thiển một cái rồi dời tầm mắt đi nơi khác.

“Thái tử Điện hạ, một mình dẫn binh xâm nhập khuê phòng của nữ tử, yêu cầu mở màn ra, có phải hơi thất lễ hay không, hay là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia như ta đây đã làm việc gì khiến cả người và trời đều phẫn nộ, khiến Thái tử Điện hạ hơn nửa đêm còn đến khuê phòng ta bắt bớ?”

Tóc dài và chăn che khuất diện mạo của Âu Dương Thiển Thiển, xuyên thấu qua ánh sáng, nàng liếc mắt nhìn Thái Tử một cái, đôi mắt như mắt ưng, Âu Dương Thiển Thiển vô cùng không vui.

“Bản thái tử điều tra thích khách, Nhị tiểu thư, đắc tội rồi.”

Mặc dù Tần Tử Khiêm nói lời xin lỗi, nhưng trong ngôn ngữ lại không hề có ý xin lỗi, toàn là vẻ khinh thường.

“Nếu thế, Thái Tử có tìm thấy thích khách trên giường của ta không? Nếu như không có, thì có thể bảo ma ma buông màn không? Hay là Thái Tử định chịu trách nhiệm với danh dự của tiểu nữ?”

Khuê phòng của nàng không phải là chỗ dễ vào mà lục lọi. Cứng rắn thì không được, nhưng khiến Thái Tử không vui thì được. Hắn đang không vui, huống chi năm năm trước, danh tiếng háo sắc của Nhị tiểu thư phủ Tả tướng vốn đã truyền khắp Kinh thành, nhìn vào thánh chỉ mấy ngày hôm trước cũng đủ để biết rằng nàng không được Âu Dương Hạo yêu thích.

Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, Nam Cung Thương trốn sau lưng Âu Dương Thiển Thiển nắm chặt hai tay, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Tần Tử Khiêm, hận không thể đυ.c vài cái lỗ thủng trên người Tần Tử Khiêm.

“Buông màn, đi.”

Tần Tử Khiêm không muốn đấu võ miệng với Âu Dương Thiển Thiển, nếu như truyền ra bên ngoài, thì vẫn cứ là hắn thất lễ. Thấy trong phòng ngoài Âu Dương Thiển Thiển và Quách ma ma ra thì không có ai, hắn lập tức ra lệnh cho thuộc hạ rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.

“Quách ma ma, định tiếp tục xem sao? Phụ thân đã dặn dò ngươi chăm sóc ta như vậy à? Bảo ngươi mở màn của Bản tiểu thư ngay trước mặt một đám nam nhân? Sau khi về Tướng phủ, ta sẽ hỏi phụ thân, có phải phụ thân đã dặn dò các ngươi chăm sóc ta như vậy không, thật đúng là chu đáo quá mà.”

Quách ma ma bị những lời của Âu Dương Thiển Thiển dọa cho choáng váng, vì vậy vừa rồi mới chưa lui ra ngoài. Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy thì không khỏi run lên.

Nếu để Âu Dương Hạo biết được điều này thì sợ là bà ta không thoát khỏi bị trách phạt.

“Thực xin lỗi, tiểu thư, vừa rồi nô tì thất lễ, xin tiểu thư bỏ qua cho nô tì một lần.”

Bà là tâm phúc của Lí Ngọc Cầm, vốn định gây khó dễ cho Âu Dương Thiển Thiển, không ngờ lại bị Âu Dương Thiển Thiển phản đòn.

“Còn không mau cút đi, muốn đợi Bản tiểu thư mời ngươi chắc?”

Nàng không hiểu liệu có phải người cổ đại đều có thuộc tính nô ɭệ hay không, đặt ra lắm quy củ ngược đãi kinh khủng.

“Vâng, lão nô xin cáo lui.”

Quách ma ma tự biết đuối lý, tội mở màn của Âu Dương Thiển Thiển ra, sau khi trở về Tướng phủ, sợ là không tránh được bị trách phạt, lập tức rời khỏi phòng Âu Dương Thiển Thiển, còn không quên đóng cửa lại.

“Mọi người đi rồi, còn không ra sao, còn định trốn luôn trong đó à?”

Vì sợ Tần Tử Khiêm nhìn ra khác thường, nàng đã dùng thân thể để che chắn tầm mắt của Tần Tử Khiêm, nên có thể cảm nhận rất rõ độ ấm của nam tử sau lưng, không hiểu sao trong lòng nàng lại thấy bối rối.

Nam Cung Thương nghe thấy Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, lập tức phục hồi tinh thần, cách màn, Âu Dương Thiển Thiển dựa vào hắn, lần đầu tiên hắn phát hiện ra thân thể nữ tử lại lạnh băng như thế, lạnh như tuyết mùa đông vậy.

“Đa tạ tiểu thư đã cứu giúp.”

Vừa nói, Nam Cung Thương đã ngồi trên ghế tựa, tự rót cho bản thân một chén nước, dùng việc uống nước để che giấu sắc mặt ửng đỏ.

“Người cũng đã cứu rồi, có phải ngươi nên nhanh chóng rời đi không?”

Một nam nhân ở trong phòng nàng, thì cả đêm nàng sẽ không sao ngủ được.

Âu Dương Thiển Thiển đứng dậy phủ thêm áo choàng, ngồi trên ghế tựa, nói.

“Đã trốn vào màn của tiểu thư, có phải ta nên chịu trách nhiệm hay không?”

Nam Cung Thương nhớ tới những lời mà Âu Dương Thiển Thiển vừa nói với Tần Tử Khiêm, trong lòng cảm thấy không thoải mái, sau khi nói xong, chính hắn cũng liền phát hoảng.

“Ta thấy thôi cứ quên đi, dù ngươi có làm nô ɭệ thì có vẻ như chân cẳng của ngươi cũng không được lưu loát cho lắm, cuối cùng có khi là ta phải nuôi ngươi. Huống chi, sự tồn tại của ngươi chính là một sự phiền toái, ta là người rất sợ phiền toái.”

Tuy chân cẳng của đối phương không được nhanh nhẹn, nhưng võ công thì lại rất lợi hại. Thái Tử đích thân truy tìm, có thể thấy được tầm quan trọng của hắn. Nàng không dại gì mà rước lấy phiền toái.

“Không phải tiểu thư nói ta là mỹ nhân, không hối hận sao?”

Nam Cung Thương nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng như ánh trăng lạnh lùng của Âu Dương Thiển Thiển, hi vọng có thể nhìn ra một tia khác thường.

“Chẳng lẽ công tử không nghe nói đến bốn chữ ‘hại nước hại dân’ sao? Đẹp chưa chắc đã là một lời khen đâu.”

Chỉ nghe nói nữ nhân xinh đẹp là họa thủy, nhưng vừa nhìn thấy Nam Cung Thương, nàng xém chút nữa thì thất thần, xem ra nam nhân đẹp cũng là họa thủy.

“Đã từng nghe nói, theo ta, chúng ta giống nhau.”

Nam Cung Thương nhìn Âu Dương Thiển Thiển.

Tuy hắn đã cho điều tra về Âu Dương Thiển Thiển, nhưng xem ra từ trước đến nay, mọi người vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt thật của Âu Dương Thiển Thiển, mặc dù hiện giờ Âu Dương Thiển Thiển đeo mạng che mặt nhưng vẫn phô bày những đường nét quốc sắc thiên hương.

“Ta muốn ngủ, ngươi cũng nên đi đi.”

Âu Dương Thiển Thiển xoa xoa mắt, nói.

Bị gây rối như vậy, sáng mai còn phải về phủ nữa, nếu như còn chưa nghỉ ngơi thì sợ là sẽ có quầng thâm mắt mất. Huống chi, nàng phải duy trì giấc ngủ ít nhất là ba canh giờ.

“Nàng có chắc là muốn ta ra ngoài bây giờ không? Bây giờ ta mà đi ra ngoài thì sẽ không lãng phí tấm lòng nàng đã cứu ta sao?”

Nam Cung Thương thực sự muốn xem đến cùng thì Âu Dương Thiển Thiển là loại người nào, hắn không ngờ mình lại được một nữ tử cứu đến hai lần.

“Phòng ngoài có một cái ghế nằm, ngươi ra đó mà nghỉ ngơi đi, chờ chốc lát nữa ngươi tự tìm cơ hội rời đi.”

Âu Dương Thiển Thiển nói xong, không để ý tới Nam Cung Thương, buông màn, nằm xuống nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ.

Nam Cung Thương nhìn những hành động hồn nhiên đó của Âu Dương Thiển Thiển liền phát hoảng.

Hắn là một đại nam nhân còn ở trong phòng, thế mà Âu Dương Thiển Thiển lại chẳng hề để ý chút nào, chẳng lẽ ngủ thật sự quan trọng như vậy sao?

Mang theo nghi vấn, Nam Cung Thương đi ra phòng ngoài, tựa trên ghế nằm, nhìn căn phòng tối đen như mực, trong lòng cuồn cuộn bao suy nghĩ.

= = = = = = = = ta là dải phân cách nhỏ = = = = = = =

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Thiển Thiển tỉnh giấc, mở to mắt, trong lòng suy nghĩ.

Hôm qua nàng đã bảo người kia ra phòng ngoài, rồi trong vô thức ngủ quên mất, đối phương đi lúc nào cũng không biết.

Nghiêng người một cái, Âu Dương Thiển Thiển phát hiện bên gối có đặt một tấm ngọc bội, dưới ngọc bội là một tờ giấy.

Trên giấy viết:

Thấy nàng ngủ rất say, ta không muốn đánh thức nàng. Nàng đã cứu ta hai lần, ta nợ nàng hai lần, lấy ngọc bội làm bằng chứng.

Không có lạc khoản, chỉ ngắn ngủn vài chữ.

“Tiểu thư.”

Lục Nhụy thấy Âu Dương Thiển Thiển đã thức liền đi đến bên giường chào.

“Rửa mặt chải đầu giúp ta, đã chuẩn bị xe ngựa xong chưa?”

Nghe thấy tiếng Lục Nhụy, Âu Dương Thiển Thiển cầm chặt tờ giấy trong tay, lúc mở tay ra, tờ giấy đã hóa thành bột trắng, trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.

“Đã chuẩn bị xe ngựa xong, dùng bữa sáng xong sẽ lập tức khởi hành. Tiểu thư, thật sự phải trở về sao?”

Lục Nhụy lo lắng hỏi.

Lần này trở về, chỉ còn bảy ngày nữa là đến ngày mười lăm, chẳng lẽ tiểu thư thực sự định vào phủ Chiến Vương hay sao?

Nàng cảm thấy không đồng ý, sao Chiến Vương có thể xứng với tiểu thư nhà nàng kia chứ?

“Trở về rồi nói, nơi này không phải chỗ để nói chuyện.”

Dùng bữa sáng xong, Âu Dương Thiển Thiển lên xe ngựa, coi như đêm qua không xảy ra chuyện gì, cũng chẳng nghĩ ngợi gì đến nam tử đã xuất hiện đêm qua.